"Tốt nhất là Phó giám quân đừng nên lớn tiếng kêu la, nếu không kiếm của ta có thể sẽ mất khống chế."
Giọng người đàn ông ồm ồm, vừa nói vừa buông bàn tay đang bịt miệng Phó Vân Anh ra, bàn tay lớn lật lên, có ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ lòng bàn tay.
Đoản kiếm trong tay hắn chỉ cách cổ họng nàng có mấy tấc.
Phó Vân Anh vẫn không nhúc nhích. Cho dù bị hắn giữ chặt nên không nhìn thấy, nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh sắc ngọt từ thanh kiếm.
Nàng chắc chắn chỉ cần nàng kêu lên một tiếng, thanh đoản kiến này sẽ lập tức đâm vào cổ họng nàng.
Người đàn ông mím môi, lông mày đen rậm, vết thương do đao chém bên má phải càng thể hiện sự dữ tợn.
Phó Vân Anh suy nghĩ rất nhanh. Trong nháy mắt, mười mấy cách đối phó đã hiện lên trong đầu.
Nhưng nàng chưa dùng cách nào cả. Trong lúc bị khống chế hoàn toàn như thế này, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, không nên làm đối phương giận dữ.
Nửa đêm hắn lẻn vào doanh trại, ắt phải có mưu đồ gì đó.
Qua vết rách trên lều, mưa hắt vào sàn sạt. Hóa ra bên ngoài trời đang mưa thật.
Trong bóng đêm, đôi mắt người đàn ông với vết sẹo trên mặt hơi sáng lên, chăm chú nhìn nàng một lúc, hắn nhếch khóe miệng.
"Nghe danh không bằng gặp mặt, người ta đồn Phó giám quân đẹp như con gái, quả đúng là thế thật."
Giọng nói dày dặn như lẫn tiếng cười.
Nhưng trong tiếng cười này lại có sát khí khiến người ta phải sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472801/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.