Thương Sơn mênh mông, mây mù dày đặc.
Giữa hè, trời nắng chói chang, trên núi cỏ cây rập rạp, cỏ dại mọc tràn lan, trời xanh trong vắt, gió núi thổi qua hết đợt này đến đợt khác, những tầng lá từ xanh đậm đến xanh nhạt lay động như những đợt sóng.
Trên núi, trời ẩm oi bức, giữa hè nóng bức mà phải đi liên tục mấy ngày đường, mọi người vừa nóng vừa mệt, không thể chịu đựng nổi nữa. Nghe thấy tiếng hô của người dẫn đầu đoàn là Kiều Gia, họ vội ghìm ngựa dừng lại.
Đám tùy tùng đi múc nước. Mấy người Phó Vân Anh, Phó Vân Chương, Tô Đồng xuống ngựa, đi tới một gốc cây hòe lớn, ngồi nghỉ dưới tán cây rộng.
Gốc hòe to phải mấy người ôm mới hết, cành lá tốt tươi, tỏa bóng mát lạnh.
Phó Vân Anh ngồi trên thảm rải dưới đất, dựa lưng vào thân cây, quần áo bên trong đã mướt mồ hôi, nóng tới mức đau đầu chóng mặt, gương mặt tuấn tú đỏ bừng như sắp chảy máu ra tới nơi.
"Uống nước đi, ta lấy ở trạm dịch, nước suối sạch đấy."
Phó Vân Chương bảo tùy tùng dắt ngựa của mình đi, tới trước mặt nàng, tháo túi nước bên hông xuống, đưa cho nàng.
Nàng nhận túi nước, nước suối mát lạnh trôi xuống cổ họng khiến cả người cũng cảm thấy khoan khoái, mát mẻ hơn.
"Nhị ca, huynh thì sao?"
Nàng đưa lại túi nước cho y.
Phó Vân Chương lắc đầu, "Ta uống rồi."
Phó Vân Anh không tin, nhét túi nước vào tay y, nói: "Thế cứ cầm đi đã, chờ lát nữa huynh lại uống thêm một chút."
Phó Vân Chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472800/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.