Chương trước
Chương sau
Lúc tỉnh lại, nến đỏ đã cháy hết từ lâu, trong màn tối tăm, có tiếng mưa rơi tí tách từ ngoài cửa vọng vàng.
Lắng nghe thật kỹ mới biết không phải mưa rơi mà là tuyết đọng trên mái nhà tan ra, nước tuyết theo hàng hiên chảy xuống, gõ xuống phiến đá xanh trên mặt đất, tựa như những hạt châu rơi trên khay ngọc.
Chăn gấm ấm áp dễ chịu, thậm chí còn hơi nóng.
Phó Vân Anh vô thức tách người ra khỏi cơ thể nóng hừng hực bên cạnh một chút, vừa mới động đậy đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo trở về, đè lại trên gối.
Vô số nụ hôn rơi xuống, chậm rãi, những nơi bị đôi môi nóng bỏng miết lên vừa tê vừa ngứa.
Nàng mở choàng hai mắt, đôi tay bị Hoắc Minh Cẩm chặn lại, ấn xuống hai bên, đưa mắt nhìn xuống, thấy tấm chăn đỏ thẫm thêu uyên ương đang phập phồng theo chuyển động của chàng.
Dưới chăn truyền lại tiếng nước loáng thoáng.
Nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã bị cuốn vào khoái cảm mãnh liệt.
Một lát sau, những ngón tay nàng siết chặt lấy chăn đệm, đầu óc trống rỗng.
Mở chăn ra, Hoắc Minh Cẩm lần mò, kéo bàn tay đang siết chặt chăn đệm của nàng ra, tay chàng đan vào giữa những ngón tay nàng, mười ngón tay của hai người siết chặt lấy nhau, chàng cúi đầu hôn lên ấn đường nàng.
"Khi nãy nàng thoải mái không?"
Chàng hỏi, hơi thở gấp gáp, nặng nề.
Cả người nàng thoải mái nhưng vẫn cắn môi không nói, mặt ửng hồng, tiếng thở dốc khe khẽ tràn ra giữa những kẽ răng, da thịt trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Còn tưởng rằng đã kết thúc, không ngờ chàng lại cười khẽ, bế nàng lên, để nàng ngồi tựa vào ngực mình, sau đó nhặt bừa một cái gối bọc lụa, ném lên thành giường, ngả người về phía trước. Cả người nàng đã mềm nhũn, bị chàng ép vào thành giường, tiếp tục chăm sóc.
Giường Bạt Bộ kẽo kẹt rung lên kịch liệt, tú cầu, túi hương trên nóc giường rủ xuống như cành liễu trong cơn lốc, lay động liên hồi, nhoang nhoáng trước mắt, những dải lụa nhuộm bằng nước lựu dường như có thể đứt rồi bung ra bất kì lúc nào.
Muốn nàng thêm hai lần nữa, thân thể cao lớn như một dãy núi hùng vỹ, săn chắc cứng rắn, không biết mệt mỏi.
Thường ngày ôn hòa thế nào đi chăng nữa, thời khắc này cũng không khống chế nổi.
Chàng mạnh mẽ, không cho phép nàng tránh né hay lùi bước, hai tay giống như kìm sắt ôm chặt lấy nàng.
Cuối cùng, nàng có vẻ đờ đẫn, chàng bế nàng vào phòng tắm, cúi người hôn lên những giọt mồ hôi nơi tóc mai nàng, dịu dàng hỏi: "Mệt à?"
Nàng gối đầu lên bả vai chàng, lắc đầu, thực ra cũng không mệt lắm, đúng là thực sự thoải mái... chỉ là không động đậy nổi.
Hoắc Minh Cẩm bật cười khe khẽ, chẳng mấy khi nhìn thấy nàng thể hiện sự lười nhác xen lần một chút ngơ ngác dường như không nắm bắt được tình hình như thế. Thi thoảng nàng sẽ đột nhiên ngước mắt nhìn chàng chăm chú, như thế giờ mới nhận ra hai người thực sự đã thành thân, phải nhìn chàng lâu một chút mới từ từ thích ứng được.
Chàng không kiềm chế nổi ý muốn trêu chọc nàng, lúc kích động nhất còn cố ý hỏi nàng, ép nàng gọi tên mình.
Nàng nhíu chặt chân mày, mặt đỏ bừng nhưng nhất định không chịu mở miệng.
Càng như thế, chàng lại càng hưng phấn, nói bừa mấy câu thô tục mới học được, nàng rõ ràng là đã bị chàng vần vò đến mức đầu óc lơ mơ, nhưng nghe thấy những lời ấy của chàng, đôi mắt trong như nước mùa thu lập tức trợn tròn, vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng: Minh Cẩm ca ca sao có thể nói cái loại lời nói này!
Chàng bật cười, không nhịn được lại hôn lên đôi mắt nàng.
Tại thời khắc giao hòa với nàng, thân thế, máu thịt, linh hồn, tất cả mọi thứ đều đã hòa làm một với nàng.
Thu dọn xong xuôi, trở lại trên giường, Phó Vân Anh ngủ thiếp đi.
Quanh năm suốt tháng bận rộn, tuy rằng vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ nhưng hiện giờ nàng đã thả lỏng.
Chỉ có điều tạm thời vẫn chưa quen với việc có thêm một người bên gối, dù sao thì cũng đã ngủ một mình mười mấy năm, bỗng nhiên lại có thêm một Hoắc Minh Cẩm sớm chiều gắn bó, có vài thói quen nhỏ nhất thời vẫn chưa sửa được.
Ví dụ như lúc ngủ nàng thích nghiêng người cuộn lại ngủ một mình một chỗ, Hoắc Minh Cẩm nhất định muốn ôm nàng. Sau rất nhiều lần thử ôm lấy nàng, chàng bị nàng mơ màng đạp cho mấy cái không hề khách khí chút nào.
Cũng may chàng da dày thịt béo, có bị đạp cho vài cái cũng không có cảm giác gì.
Chàng cười chột dạ, kéo mép chăn lên cao, che kín tới tận cằm nàng mới nhắm mắt ngủ.
Lúc Phó Vân Anh tỉnh lại lần nữa, bên cạnh đã không có ai nằm chung chăn với mình, Hoắc Minh Cẩm đã thức dậy ra ngoài rồi.
Áo chàng vắt lên chiếc bình phong khảm trai căng vải lụa thêu hình hoa cỏ bốn mùa, nến đỏ trên giá cắm nến đã được thay cái mới, sàn nhà bằng gỗ kim ty nam được phủ một lớp thảm dạ thật dày, bàn trang điểm ở bên cạnh cửa sổ phía bắc, có thể nhìn ra cảnh sơn cốc. Phòng trang trí rực rực rỡ, chỗ nào cũng sáng bừng màu đỏ nhưng đồ đạc trong phòng bày biện đơn giản nhưng lịch sự tao nhã, thật đúng ý nàng.
Nàng ngồi dậy, thất thần một lát mới hiểu ra, tân phòng này được sắp xếp dựa theo phòng ngủ của nàng, bàn ghế, lọ hoa, bàn sách đều được bày biện y hệt phòng nàng.
Chỉ có gian bên cạnh là có thêm một kệ binh khí, sạp và bàn nhỏ, hẳn là chỗ chàng thường hay ở.
Một chồng quần áo được xếp chỉnh tề trên chiếc bàn cạnh giường, đó là quần áo của nàng.
Nàng khoác áo lên, ngồi trước bàn trang điểm, vấn lại mái tóc đã xõa tung dưới ánh nến mông lung.
Rất nhiều năm rồi không chải tóc kiểu nữ, chải đi chải lại vẫn thấy không đẹp, nàng quyết định lại tháo ra, dùng vải gấm vấn chặt như bình thường.
Sơn cốc trong đêm mùa đông, ánh trăng loang loáng như nước, vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nước tí tách.
Nàng khoác một chiếc áo choàng nhung dày, cầm một chiếc đèn lồng trong tay, đẩy cửa ra khỏi phòng.
Trong viện im ắng, đèn lồng đỏ thẫm treo cao trên hành lang dài, ánh sáng hắt lên nền tuyết, hòa vào với ánh trăng thanh lãnh, trước hành lang, tuyết tan tạo thành một khe nước nhỏ.
Những nơi khác trong nhà vẫn chưa lên đèn, chỉ có viện bên cạnh là có ánh sáng vàng ấm áp hắt lên tường viện. Nàng nghiêng tai lắng nghe, có tiếng lạch cạch.
Nàng cầm đèn lồng đi qua hành lang, tìm tới nơi có tiếng động phát ra. Đó là một gian bếp, bên trong thắp đèn, trước bệ bếp là một bóng hình cao lớn.
Đường đường là Hoắc đốc sư, vậy mà lại đang nấu cơm sao?
Phó Vân Anh ngây người ngẩn ngơ.
Hoắc Minh Cẩm quay lưng về phía nàng, trong tay cầm một chiếc muôi dài, mạnh mẽ đảo rau cải trong nồi to, nhìn động tác còn có vẻ rất có kinh nghiệm.
Đến lúc nêm gia vị, chàng hơi chần chừ một lúc, rắc một chút muối, lập tức gắp rau cải lên nếm một miếng, sau đó lại rắc một chút nữa, lại gắp một cây lên nếm thử...
Chờ chàng xào xong một đĩa rau cải, cũng đã ăn tới bảy tám cây...
Phó Vân Anh bật cười khe khẽ, xách đèn lồng đi vào, "Hóa ra Minh Cẩm ca ca đích thân xuống bếp."
Hoắc Minh Cẩm mới vừa xào xong một đĩa rau, quay đầu lại thấy nàng cười đầy vẻ bỡn cợt, cười lắc đầu, "Trước kia ở trên chiến trường, trong hoang mạc, mười ngày nửa tháng không tìm thấy doanh trại quân địch, mọi người đều gặm lương khô, nhưng thi thoảng nhìn thấy mấy người Lý Xương chôn nồi nấu cơm ngay tại chỗ, tốt xấu gì cũng biết một chút."
Đến ngày hôm nay, chàng đã có thể dùng giọng điệu bình thản để kể lại tất cả những chuyện đã qua.
Phó Vân Anh đặt đèn lồng xuống, đi tới sau lưng chàng, kiễng chân nhìn vào trong nồi, một bên nồi to đặt mấy tầng lồng hấp, một bên để chảo xào, lòng bếp đỏ rực, củi cháy lách tách.
Đã rất nhiều năm rồi nàng không nấu ăn. Kiếp trước, sau khi xuất giá, nàng học cách chiên, xào, chưng, kho, hầm canh, kiếp này vẫn liên tục học hành, gần như không chạm vào nồi, vào bếp, chỉ biết chỉ huy nha hoàn làm việc. Nàng nói, nha hoàn làm theo sự hướng dẫn của nàng, làm được bánh hoa tử đằng, trân châu viên, tú cầu tổ yến ngon hơn so với nàng tự tay làm rất nhiều.
Nói về tay nghề, trong nhà, Phó Quế thêu thùa và nấu nướng giỏi nhất.
Hoắc Minh Cẩm sợ nàng bị khói dầu ám vào người, xoay người đẩy nàng đi sang gian bên cạnh, ấn nàng ngồi xuống bàn bán nguyệt, "Sắp xong tới nơi rồi."
Chàng quay về nhà bếp, múc thêm mấy gáo nước đổ vào chảo, mở chiếc lồng hấp lớn bên cạnh ra, khói trắng bốc lên nghi ngút, hương thơm ngập tràn.
Phó Vân Anh ngồi đó, nhìn chàng tay không bưng từng bát từng đĩa đồ ăn nóng bỏng đặt lên bàn, ngó sen kẹp hoa quế, nấm cuốn phù trúc, chân giò hun khói hầm mật, gà xào hạt dẻ, măng phiến thị kho tàu, canh đầu cá đậu hũ, thịt chưng dầu hào, sủi cảo trứng chiên, cá bạc chưng trứng, chè hạt sen đường phèn...
Những đồ ăn này chắc chắn không phải chàng làm, không cần nếm hương vị, nhìn qua là đã biết, chỉ có canh đậu hũ và rau cải là chàng vừa nấu xong,
Hoắc Minh Cẩm nhét vạt áo bào vào đai lưng, mặc áo bó tay, đơn giản gọn nhẹ, đi tới đi lui trong nhà bếp, dù phải lấy hết cái này đến cái kia nhưng chàng không lúng túng chút nào, làm cơm cũng ưu nhã thong dong mà nhanh chóng.
Phó Vân Anh ngồi bên cạnh bàn, lấy tay chống cằm, nhìn bóng chàng chàng trôi qua trôi lại trên tường nhà bếp, mỉm cười.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Minh Cẩm rửa sạch tay, xới cơm, lấy đũa cho Phó Vân Anh, "Thị nữ và ám vệ đều không có ở đây, chỉ có thể ăn đồ ta làm thôi."
Tùy tùng đều đã bị chàng đuổi đi, trong vòng hai ngày, trừ phi chàng phát tín hiệu, không ai dám lại gần tòa nhà một bước.
Thanh tĩnh thì thanh tĩnh thật nhưng tất cả mọi việc đều phải tự tay làm, đồ ăn là do người hầu đã nấu sẵn từ trước, đặt trong lồng hấp giữ ấm, lúc muốn ăn thì hâm nóng lại một chút là được. Tết nhất, mọi người đều làm nhiều món chính, bánh hấp, bánh bao cũng làm không ít, có thể để được rất lâu.
Phó Vân Anh gắp một miếng rau rau cải lên nếm thử, vừa mới cho vào miệng đã mềm nhũn tan ra.
Rau cải không nên làm mềm như vậy, đại khái là chàng sợ mình xào rau chưa chín kỹ, thêm nước hầm một hồi lâu nên nhừ nát hết cả.
Cũng may không mặn, đồ ăn có thể nhạt nhưng tuyệt đối không thể mặn.
Nàng liên tiếp gắp rau lên ăn, Hoắc Minh Cẩm tự nếm thử mấy miếng, lập tức giữ tay nàng lại, "Được rồi, không ăn món này nữa."
Chẳng ngon lành gì cả.
"Vừa mới thành thân, sao có thể để nàng ăn một món ăn không ra gì như vậy chứ."
Chàng cười nói, dịch đĩa sứ sang chỗ khác, gắp cho nàng mấy món mà người hầu đã nấu sẵn. Nhìn nàng cắn một miếng lại một miếng, trong lòng chàng cảm thấy thật thỏa mãn.
Ánh nến lay động, hai người ngồi đối diện ăn cơm, thi thoảng lại gặp cho người đối diện mấy món ngon.
Ăn uống xong xuôi, Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, rót cho Phó Vân Anh một chén trà, thu dọn bát đũa, để lại đồ ăn vào lồng hấp.
Động tác vẫn thong dong từ tốn như cũ, chỉ có điều dù sao chàng cũng không quen làm những việc này, không cẩn thận là vỡ mấy cái bát, còn đặt rau tươi ở cạnh canh hầm, thịt hầm, tới sáng mai thức dậy, mấy đĩa đồ ăn kia chắc chắn là hỏng rồi.
Phó Vân Anh ngồi bất động, xem chàng làm đủ thứ việc, thi thoảng lên tiếng sửa sai cho chàng.
Phó tứ lão gia mà biết nàng chỉ ăn chứ không làm, còn sai khiến đường đường Hoắc đốc sư lấy bàn chải bằng trúc cọ bệ bếp, không biết sẽ nghĩ thế nào.
Chắc chắn là sẽ nghĩ nàng quá kiêu căng.
Vẫn để lại củi trong lòng lò tiếp tục giữ lửa, dọn dẹp sạch củi than trước bếp, đảm bảo trong nồi còn nước, tắt đèn, đóng cửa.
Phó Vân Anh đứng bên ngoài hành lang chờ Hoắc Minh Cẩm, nhìn chàng tất bật mãi cuối cùng cũng xong, không nhịn được vái chàng một cái, cười nói: "Tướng công vất vả."
Dưới ánh trăng, đôi mắt lấp lánh ánh cười.
Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, ánh mắt nóng bỏng, hôn lên mái tóc nàng.
Chàng đi xuống bậc thang, cong lưng, khẽ nói: "Lại đây."
Thế này là muốn cõng nàng hả?
Phó Vân Anh khẽ à lên một tiếng, bước qua, úp người lên lưng chàng.
Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, để nàng ôm cho thật chắc, cõng nàng đi, ủng cao cổ bước lên nền tuyết, từng bước một vững vàng mạnh mẽ.
Phó Vân Anh đặt cằm lên vai chàng, nhìn khắp xung quanh, tối đen, chỉ có hành lang là thắp đèn.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện trong một quyển tiểu thuyết diễm tình mà mấy người Chu Hòa Sưởng, Viên Tam chuyền tay nhau đọc trước kia, bật cười.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của nàng, Hoắc Minh Cẩm cũng cười, quay đầu cọ cọ lên sườn mặt nàng, "Đang cười gì thế?"
Phó Vân Anh cười mà không nói.
Hoắc Minh Cẩm nhất định hỏi cho bằng được.
Nàng không đáp, chàng liền bước nhanh hơn rồi lại bất ngờ khựng lại, khiến nàng sợ tới mức ôm sát cổ chàng, "Buồn cười lắm à?"
Phó Vân Anh trừng mắt lườm chàng, buông tay ra, giả vờ đòi xuống.
"Được rồi, không trêu nàng nữa." Hoắc Minh Cẩm không chịu thả nàng, mỉm cười hỏi, "Khi nãy nàng cười gì thế?"
Thấy chàng thật sự tò mò, Phó Vân Anh nói: "Cũng không có gì, ta nhớ tới một câu chuyện đọc được trước kia."
"Chuyện gì cơ?"
"Chuyện nam nữ cùng nhau bỏ trốn."
Hoắc Minh Cẩm không nói.
Phó Vân Anh cười thầm.
Bọn họ bây giờ thật sự rất giống những gì được miêu tả trong câu chuyện đó, thư sinh và tiểu thư nhà giàu phải lòng nhau, nhưng lại bị cha mẹ tiểu thư phản đối. Đêm tuyết, thư sinh đưa tiểu thư trốn đi. Trong lúc hoảng loạn, tiểu thư bị trẹo chân, thư sinh bèn cõng nàng ấy đi.
Hoắc Minh Cẩm ngước nhìn trăng treo trên đầu ngọn cây, hỏi: "Kết cục trong sách viết thế nào?"
Kết cục đương nhiên là thư sinh và tiểu thư kết thành vợ chồng, sau này thư sinh làm quan lớn, cha mẹ tiểu thư nhà giàu cũng không phản đối việc hôn nhân của bọn họ nữa.
Hoắc Minh Cẩm dời tầm mắt, nghiêng đầu hôn Phó Vân Anh.
Nếu như năm đó tùy tiện một chút, ích kỷ một chút, ít lo nghĩ một chút, bảo nàng từ bỏ việc hôn nhân, cùng đi với mình, nàng liệu có đồng ý không?
Không ai biết.
Chàng đã bỏ lỡ một lần.
May mà ông trời rủ lòng thương, trao lại nàng cho chàng, khiến chàng mất đi rồi mà tìm lại được.
...
Mấy ngày kế tiếp, cuối cùng Phó Vân Anh cũng hiểu vì sao Hoắc Minh Cẩm lại đuổi hết những người khác đi.
Người đàn ông này nhẫn nại quá nhiều năm, tinh lực tràn đầy, long tinh hổ mãnh, một khi được tận hưởng cảm giác tiêu hồn thực cốt rồi thì đương nhiên sẽ không để cho mình phải chịu thiệt thòi, cứ tìm được cơ hội là lại kề sát vào nàng.
Đang nói chuyện rất bình thường, không biết làm sao tay lại bắt đầu vuốt ve, rồi đột nhiên bế nàng đưa lên giường.
Sau đó, thấy nàng đã bắt đầu cảnh giác, không thèm đi phòng ngủ nữa, đè nàng ra ngay ở thư phòng làm loạn. Có một lần còn đặt nàng tựa vào song sắt cửa sổ, song sắt cửa sổ vừa cứng vừa lạnh, cũng may trong nhà không có ai, nếu không nguyên một cái sân viện đều có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chàng.
Nàng cũng thoải mái, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, sau mấy bị vần vò tối tăm mặt mũi, không chịu nổi nữa, ban đêm nhất định không chịu ngủ chung chăn với chàng.
Hoắc Minh Cẩm rất nghe lời nàng, lập tức bê một chiếc chăn mới tinh ra.
Cuối cùng là ban đêm vẫn cứ bò vào chăn của nàng, thở hồng hộc hôn nàng.
Người ấy cũng nằm bên người chàng rồi, làm sao có thể kiềm chế được.
Đến khi đã ăn gần hết các món ăn chính trong lồng hấp, Phó Vân Anh thu dọn quần áo, chuẩn bị về kinh.
Lúc này Hoắc Minh Cẩm lại rất nghiêm chỉnh, khôi phục lại trạng thái ôn hòa trầm mặc hằng ngày, ngồi cạnh bàn uống trà, nhìn nàng sửa soạn hành lý.
Nàng đi tới bên cạnh, sờ lên mặt chàng, "Ta phải đi rồi."
Hoắc Minh Cẩm đặt chén trà xuống, cầm tay nàng, "Ta đưa nàng về phủ."
Nàng lắc đầu, "Cửu ca sẽ tới đón ta."
Hoắc Minh Cẩm lại nói: "Chỉ tiễn tới đường cắt thôi."
Nàng nghĩ ngợi rồi ừm một tiếng.
Hôm sau, thuộc hạ của chàng lục tục quay lại, đứng ngoài cổng lới chờ lệnh, Kiều Gia cũng ở trong đó.
Phó Vân Anh quay về mặc nam trang, trèo lên lưng ngựa.
Hoắc Minh Cẩm cưỡi con ngựa màu đỏ thẫm, đi theo bên cạnh.
Đoàn người ra khỏi sơn cốc, đi lên con đường núi bên ngoài, xa xa nhìn thấy một đoàn người khác tới đón.
Người thanh niên đi đầu đội khăn phúc, mặc áo bào cổ chéo, ống tay áo phồng lên trong gió, dáng vẻ xuất chúng.
"Nhị ca?" Phó Vân Anh giục ngựa đi nhanh vài bước, "Sao huynh lại tới đây?"
Phó Vân Chương siết chặt dây cương, mỉm cười quan sát nàng, thấy nàng mặt mày hồng hào, khí sắc rất tốt, nói: "Tới đây đón muội."
Hoắc Minh Cẩm cũng đi tới, chàng và Phó Vân Chương nhìn nhau.
Chàng lớn tuổi hơn Phó Vân Chương, lại có thân phận cao quý nên đương nhiên sẽ không gọi y là nhị ca giống như Phó Vân Anh.
Hai người gật đầu chào hỏi lẫn nhau.
Đang định tách ra, từ hướng kinh sư, một con ngựa chạy như bay về phía họ, vó ngựa đạp vang rền, tuyết và bùn đất văng khắp nơi.
Hoắc Minh Cẩm lạnh mặt, phất tay ra lệnh cho tùy tùng che chắn cho mấy người Phó Vân Anh ở phía sau.
Phó Vân Chương nhíu mày, chắn trước mặt Phó Vân Anh.
Con ngựa kia nhanh chóng lại gần, người trên ngựa nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm, vội vàng ghìm ngựa lại nhưng tốc độ quá nhanh, phải đi hơn trăm bước mới dừng lại được, người nọ xoay người xuống ngựa, chạy một mạch tới cạnh Hoắc Minh Cẩm, nói: "Nhị gia, người Đại Phật Lang Cơ phái sứ giả tới triều."
Nói rồi, người đó lấy ra một phong thư, đưa cho Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm mở thư ra, đọc mấy lần, khẽ cau mày.
Chàng giơ tay lên, các hộ vệ xung quanh lập tức quay đầu ngựa, chỉ trong vòng một khắc đã đi gần hết.
"Có chút việc." Chàng đưa thư cho Phó Vân Anh, nói. "Ta vào thành với nàng."
Phó Vân Anh nhận lấy phong thư, đọc kỹ, thở dài.
...
Vừa trở lại kinh sự, nàng đã thấy nội quan truyền chỉ đứng trước cửa Phó gia, hắn đang vội vàng căng thẳng đến mức đi đi lại lại. Thấy nàng trở về, nội quan kinh ngạc, lại vui mừng nói: "Ngài về rồi! Vạn tuế gia sắp không chờ nổi nữa, bảo muốn phái người đi Lương Hương mời đại nhân về..."
Phó Vân Anh chào hỏi bọn họ mấy câu rồi quay về phòng thay quan bào.
Phó Vân Chương đưa cho nàng một chén trà, hỏi: "Có nghiêm trọng lắm không?"
Nàng lắc đầu, "Không đáng ngại lắm, không có gì nguy hại tới dân chúng ở Trung Nguyên."
Hoắc Minh Cẩm đại khái là vào thẳng trong cung, trước khi đến cổng thành đã tách ra. Nàng thay quần áo, cầm những công văn cần dùng theo, vội vàng lên ngựa, đi vào cung cùng với đám nội quan.
Trong cung Càn Thanh chỉ có hai vị đại thần, Phạm Duy Bình và Uông Mân. Ngoài ra còn có một số quan viên trong Lục Bộ.
Thôi Nam Hiên đã xuống Triệu Khánh, phủ Quảng Đông.
Phó Vân Anh đi vào điện, Cát Tường mong ngóng nàng lâu ngày, đầu tiên chắp tay chúc mừng nàng: "Chúc mừng đại nhân tân hôn, diện mạo và nhân phẩm của đại nhân như thế này, chắc chắn cô dâu mới phải vui mừng lắm đây."
Nàng mỉm cười không nói lời nào.
Trong Noãn Các, vua tôi đang ngồi đối diện nhau, trên tường treo một bản đồ lớn. Tuyết đọng tan dần, nắng vừa trong vừa sáng, bình phong lớn đã được gỡ ra để ánh nắng chiếu, sáng bừng vào noãn các.
Phó Vân Anh đi vào, khóe mắt quét khắp cả phòng, Hoắc Minh Cẩm đi trước nhưng lại vẫn chưa tới.
Lễ Bộ thị lang cũng ở trong Noãn Các, đang đứng báo cáo với Chu Hòa Sưởng về việc trong quốc thư mà sứ giả của người Đại Phật Lang Cơ đệ lên viết những gì.
Lữ Tống là một trạm trung chuyển lớn của việc buôn bán trên biển. Ở đây, những hàng hóa được người phương Tây yêu thích cuồng nhiệt như vải vóc tơ lụa, lá trà và đồ sứ được đổi thành những thuyền bạc trắng, đưa trở về Trung Nguyên. Bạc trắng này phần lớn là do người Phật Lang Cơ vận chuyển từ nơi khác tới. Bọn họ mua hàng hóa của Trung Nguyên, chuyển về phương Tây, một chuyến đi như vậy có thể khiến một thương nhân chỉ có hai bàn tay trắng bỗng trở nên giàu có.
Lần này, nguyên nhân người Đại Phật Lang Cơ cử sứ giả tới triều rất đơn giản, ở cảng Lữ Tống, bọn họ đã liên hợp với dân bản xứ, tàn sát rất nhiều người Hoa.
Sứ giả biện bạch rằng bọn họ tàn sát người Hoa cũng chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi. Thương nhân người Hoa ở Lữ Tống không giống với người dân Trung Nguyên, họ là hạng người tham lam giảo hoạt, cùng một giuộc với giặc Oa, quấy nhiễu nghiêm trọng việc buôn bán trên biển ở cảng Lữ Tống nên bọn họ cũng là bị buộc phải làm vậy mà thôi.
Sau khi nghe Lễ Bộ thị lang báo cáo xong, Chu Hòa Sưởng uống một ngụm trà, nhíu mày trầm tư. Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Phó Vân Anh, hắn hơi sửng sốt.
Không biết có phải vì đã sang năm mới hay không, tuy mới có mấy ngày không gặp Vân ca nhi mà lại có cảm giác thư thể đã qua rất lâu, rất lâu mới gặp lại đệ ấy, nói cho cùng vẫn có cảm giác gì đó khác lạ.
Phó Vân Anh đi vào, khom mình hành lễ.
Chu Hòa Sưởng ừ một tiếng, bảo nàng cứ chờ đó trước đã.
Phạm Duy Bình quay đầu sang đưa mắt ra hiệu với nàng.
Cát Tường đi tới bên cạnh nàng, nói cho nàng nghe kết quả mà các vị đại thần vừa bàn bạc xong.
Hiện giờ loạn trong giặc ngoài, phía đông bắc có Vệ Nô, phía bắc có Mông Cổ đang rục rịch, có vẻ như chuẩn bị ngóc đầu trở lại, phía nam cũng không yên, vùng duyên hải có giặc Oa quấy nhiễu, như vậy đã đủ sứt đầu mẻ trán. Bởi vậy, không nên có xung đột với người Đại Phật Lang Cơ nữa.
Hơn nữa, Trung Nguyên không mạnh về chiến đấu dưới nước, cả tàu thuyền và thủy binh đều không bằng người Đại Phật Lang Cơ. Bọn họ còn có Hồng Di đại pháo. Nếu thật sự có tranh chấp xảy ra, Trung Nguyên chưa chắc đã có thể giành chiến thắng.
Hơn nữa, triều đình thi hành chế độ cấm biển, thương nhân người Hoa ở Lữ Tống đa phần là những kẻ tội phạm lưu lạc ở ngoài, không phải là dân chúng của quốc triều, là dân ngoại bang, không trung thành với Trung Nguyên, hơn nữa còn từng cướp bóc của người dân vùng duyên hải, không cần thiết phải vì những người như vậy mà khiến cho biên cảnh náo động.
Quan viên Lễ Bộ cho rằng người Đại Phật Lang Cơ cũng không hề trốn tránh trách nhiệm, chủ động cử sứ thần tới trình bày rõ ràng nguyên do sự việc, như vậy có thể thấy được bọn họ biết Trung Nguyên cường thịnh, thật lòng ăn năn hối cải, không muốn đối địch với Trung Nguyên. Chỉ cần bọn họ thả những người còn sống sót ra, đền bù tổn thất, chúng ta là Thiên triều, nên rộng lượng, không cần phải trở mặt với bọn họ làm gì.
Phó Vân Anh cười lạnh.
Đương nhiên nàng hiểu được nỗi băn khoăn của các đại thần, một hồi chiến tranh cũng có thể khiến cả một quốc gia suy sụp.
Các đại thần cho rằng chuyện ở hải ngoại chẳng có liên quan gì đến Trung Nguyên, Trung Nguyên đất rộng của nhiều, dù bên ngoài có náo động thế nào đi chăng nữa, chỉ cần giữ cửa cho kín, không cho cướp biển đánh lên đất liền thì bọn họ vẫn có thể phồn vinh, đông đúc, là quốc gia giàu có nhất trên đời.
Vệ Sở ở các nơi và Lương Hương mở rộng trồng trọt, sản lượng lương thực tăng cao, thậm chí vào năm mất mùa vẫn có thể đủ để nuôi sống một nhà mấy người, những loại lương thực đó đến từ hải ngoại.
Nàng đã căn cứ vào kinh nghiệm gieo trồng ở Vệ Sở và Lương Hương, dâng sớ lên Chu Hòa Sưởng, xin mở rộng phạm vi trồng trọt ở phương bắc, Chu Hòa Sưởng hết sức tán thành. Trong cung đã có những thứ xuất phát từ hải ngoại đó từ lâu, nhưng các vị quan lớn và những nhà quyền quý chỉ coi những thứ đồ hải ngoại đó là vật lạ để đem ra khoe khoang chứ không nghĩ tới việc giao cho dân chúng để trồng trọt. Hắn mở ra một khu gieo trồng ở Tây Uyển, lệnh cho người dưới gây giống, chỉ cần có thể ăn thì sẽ tiếp tục cải tiến.
Ăn no, dân chúng mới có thể an tâm mà sống.
Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, nếu biết tình trạng thiếu bạc có thể khiến cho sự phồn hoa của Giang Nam sụp đổ trong nháy mắt thì phải tìm ra biện pháp xử lý.
Người Phật Lang Cơ cử sứ thần tới triều cũng chẳng phải là do bọn họ ăn năn hối cải vì vụ tàn sát kia, mà là bọn sợ hãi Thiên triều, sợ bị trả thù nên mới phái người tới Trung Nguyên thử thái độ của họ.
Nếu như lần này nhẹ nhàng buông tha như vậy, về sau tất cả những thương nhân giàu có người Hoa ở khắp các đảo trên biển sẽ chỉ như cánh bèo trôi, không có chỗ dựa, bọn họ có thể trở thành oan hồn trước lưỡi đao của dân bản xứ bất cứ lúc nào.
Những kẻ đến từ ngoại quốc đó sẽ còn hãm hại bọn họ nhiều lần nữa.
Một bên là chế độ cấm biển đã dần mất đi tác dụng, một bên là đám giặc Oa ngày càng càn rỡ, đám thương nhân người Hoa thông đồng với giặc Oa để làm bậy, đám người Đại và Tiểu Phật Lang Cơ...
Buôn bán trên biển rối như tơ vò.
Theo ý Phó Vân Anh, nếu đã loạn tới mức khiến triều thần phải bó tay không đưa ra nổi biện pháp nào, thì chi bằng dùng cách đao sắc chặt đay rối [1].
[1] Sử dụng động thái quyết liệt để xử lý những vấn đề khó khăn rối rắm.
Trong lúc còn đang trầm tư, nàng nghe thấy Uông Mân chậm rãi nói: "Mỗi năm thuế quan thu được không bằng một phần trăm so với thuế ruộng."
Ông ta tính toán rồi phân tích cho Chu Hòa Sưởng nghe, trong lượng thu nhập từ thuế hằng năm, thuế ruộng thu vào ước chừng hai ngàn vạn lượng mà thuế quan chỉ thu được có hai mươi vạn lượng, buôn bán trên biển cũng không thể mang đến thu nhập cho quốc gia.
Vậy nên đất liền mới là căn bản, không nên vì chuyện náo động trên biển mà gây chiến tranh.
Quan viên Lễ Bộ phụ họa theo.
Chu Hòa Sưởng nghe hết ý kiến của mấy vị đại thần, phất tay bảo bọn họ ra ngoài.
Nội quan vào báo, Hoắc đốc sư tới.
Chu Hòa Sưởng vội kêu mời vào, hỏi ý kiến của chàng.
Hoắc Minh Cẩm lãnh đạm trả lời: "Nghe nói thành lũy của đảo Song Ngư là do người Đại Phật Lang Cơ và Tiểu Phật Lang Cơ xây dựng, chúng có tàu hay pháo tốt, hoành hành trên biển, chưa từng có đối thủy, thần nguyện đánh với chúng một trận, xem bản lĩnh của chúng thế nào."
Chàng nói năng đơn giản khiêm tốn, tựa như những lần xuất chinh trong quá khứ.
Chu Hòa Sưởng vui mừng khôn xiết, trước đó hắn từng suy xét tới việc phái ai đi tấn công đảo Song Ngư, người khác thì không được việc, Hoắc Minh Cẩm thì chắc hắn không mời được, không ngờ chàng lại chủ động nói ra.
Hắn không muốn làm theo lời các vị đại thần, cứ tùy tiện buông tha cho người Đại Phật Lang Cơ như thế. Cứ coi như triều đình không muốn báo thù cho những thương nhân người Hoa chết thảm đó đi, vậy thì cũng nên tỏ thái độ một chút, dạy cho người Đại Phật Lang Cơ một bài học.
Nhân dịp này phải đuổi đám người Đại và Tiểu Phật Lang Cơ cùng đám giặc Oa đang chiếm cứ đảo Song Ngư đi, Hoắc đốc sư đích thân suất binh xuất chinh, nhất định bách chiến bách thắng!
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng Anh tỷ nhi chắc chắn sẽ công khai thân phận nữ tử.
Sự kiện tàn sát người Hoa là có thật trong lịch sử, tuy nhiên tương đối phức tạp, tất cả những điều viết trong truyện đều là giả thiết cho phù hợp tình tiết, không giống với lịch sử thật sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.