Phó Vân Anh dõi theo bóng Hoắc Minh Cẩm đi ra ngoài.
Chàng mặc thường phục của quan võ, dáng dấp cao lớn, đám nội quan nhìn chàng vừa tò mò lại vừa kính sợ.
Cảm giác này thật kỳ lạ, mấy ngày trước người đàn ông này còn cầm muôi dài, đứng trước bệ bếp xào rau cho nàng, múc canh cho nàng, không lâu sau, chàng đã sắp lên chiến trường.
Đôi tay kia của chàng dày rộng cứng rắn, vừa có thể đảo một chảo rau trong nhà bếp, lại vừa có thể cầm thanh đao dài, chỉ huy ngàn vạn quân lính.
Noãn Các chỉ còn lại mình nàng, Chu Hòa Sưởng quay sang nhìn nàng thật lâu rồi cười nói: "Trẫm nghe nói Trường Nhạc Hầu tặng quà Tết cho đệ phải không?"
Phó Vân Anh lấy lại tinh thần, trả lời: "Đúng vậy, tặng tơ lụa vải vóc, mấy đặc sản của Hồ Quảng và vài quyển sách."
Nhân dịp Tết, Trường Nhạc Hầu và phụ thân của Khổng Hoàng hậu tặng quà cho nàng, lấy cớ đây là ý tốt của Khổng Hoàng hậu. Nàng bảo Phó Vân Khải nhận quà, cũng đã đưa quà đáp lễ được chuẩn bị sẵn từ trước tới Khổng phủ. Trường Nhạc Hầu không đích thân ra mặt, phụ thân của Khổng Hoàng hậu ra tiếp đón Phó Vân Khải, lúc nói chuyện tỏ ra vô cùng thân thiện, tựa hồ không hề so đo chuyện nàng sai người đánh Trường Nhạc Hầu trước đây.
Tuy Khổng gia cảm thấy nàng chuyện bé xé ra to, hận nàng quá cứng nhắc, không muốn tự hạ thấp bản thân để qua lại với nàng nhưng nữ quan bên cạnh Khổng Hoàng hậu lại không phải người ngu ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472791/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.