Đương nhiên Phó Vân Khải cũng chỉ nghĩ thế mà thôi, trứng chọi với đá, đến Viên Tam hắn cũng không đánh nổi, nói gì đến Hoắc Minh Cẩm.
Cũng chỉ có nhị ca là không sợ Hoắc đốc sư.
Nhưng mà nhị ca lại không biết võ, cả nhà từ trên xuống dưới, không có một ai có thể dọa được Hoắc đốc sư...
Phó Vân Khải mặt mũi ủ ê.
Xuất giá vốn phải đội khăn voan đỏ nhưng hôn lễ của Phó Vân Anh chỉ có mấy người trong nhà biết, không cần tuân theo quy củ. Nàng không mặc áo cân vạt màu đỏ, không đội mũ phượng, không khoác khăn quàng, đương nhiên cũng không cần khăn voan.
Nàng vốn định cưỡi ngựa ra khỏi thành nhưng lại sợ có người quen trên đường nhìn thấy, chỉ có thể lên xe ngựa trước đã rồi tính.
Phó Vân Chương tiến lên một bước, cúi đầu đội mũ áo choàng lên cho nàng, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, ánh mắt dịu dàng, "Đẹp."
Ngừng lại một chút, khóe miệng cong lên, "Rất đẹp."
Phó Vân Khải đứng bên cạnh đến giờ mới tỉnh ra, vội vàng gật đầu, quả quyết nói: "Đúng vậy, đẹp, không kỳ quái, không kỳ quái chút nào!"
Phó tứ lão gia không cần nhìn kỹ đã cười ha hả, khen nàng: "Dáng điệu còn xinh đẹp thướt tha hơn cả tiên nữ trên trời!"
Phó Vân Anh mỉm cười.
Lúc này trời vừa mới sáng, từ đầu đến cuối tháng Chạp lúc nào cũng bận rộn, tối hôm qua lại đón giao thừa, thức tới tận nửa đêm, ai cũng mệt mỏi rã rời. Người hầu kẻ hạ trong phủ vẫn chưa dậy hết, Viên Tam và các sĩ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472789/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.