Khương Như Vân nghe thấy nhà chú sắp tới, chỉ muốn trốn đi thật nhanh, ai mà biết bọn họ muốn đến làm gì chứ?
Không nhìn tới tiền của cô, vậy thì chắc chắn qua ăn chực, còn không thì nhờ việc này nọ.
Thật sự mà nói, Khương Như Vân đã mệt mỏi lắm rồi.
Nếu cha cô đừng vì người nhà quá như vậy thì có phải cô cùng mẹ đã không khổ sở thế này không.
“Con đi đây!”
Dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy bọn người kia.
Tiền cũng không còn, cô càng không muốn thêm việc ở đây.
“Sao lại đi? Con ở lại một chút, có lẽ cha con cùng gia đình chú gần tới rồi.”
Lam Hạ kéo tay con gái lại.
Thật ra, cha của cô muốn đưa gia đình chú qua cũng là muốn giúp họ, cũng là muốn bàn tới chuyện Như Vân.
Bà không muốn cô đi bây giờ.
“Mẹ! Con không muốn gặp họ.”
“Con gái à, nói gì thì nói cũng là gia đình, đừng như vậy.”
Lam Hạ khổ sở nói.
Lối sống ở đây đã thành thói quen, dù sao bọn họ cũng là người thân, bỏ cũng không được điều này.
Mà Lam Hạ cùng Khương Lâm đã sống ở đây lâu như vậy, vốn đã thành thói quen.
Khương Như Vân cực kỳ bài xích chuyện này.
Người thân mà như đỉa hút máu nhau sao?
“Con…”
“Như Vân về rồi à?”
Giọng nói của Khương Lâm vô cùng vui vẻ, cứ như nhà không có việc gì.
“Ai dô, chị họ… em tưởng chị còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-bang-dien-cuong-truy-the/3031831/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.