Khương Như Vân cảm thấy nực cười, một đám gọi là người thân như đĩa hút máu, từng chút ép cô.
Thật sự hiện tại cô cảm thấy rất bất lực!
Suy cho cùng cô không thể bỏ được cha mẹ mình, đám người thân kia cô thật sự không muốn nhìn tới.
“Nhất Vy muốn cưới, con có thể đưa trước mười triệu tiền mừng cưới, xem như tình nghĩa gia đình. Còn lại, con không có.”
Khương Như Vân vô lực ngồi xuống ghế bên cạnh, cô cảm giác phải chi tiền cho những lần về nhà.
Chính vì vậy mà bao lâu nay cô rất sợ về nhà, mỗi cuộc gọi của người thân nếu không hỏi tiền thì cũng là nhờ cô mua đồ gì đó đắt đỏ nhưng không bao giờ trả tiền.
Khương Như Vân quá mức mệt mỏi rồi!
“Cái gì? Mừng cưới mười triệu?”
Khương Nhất Vy hét lớn, cứ như Khương Như Vân chỉ cho cô một trăm nghìn mà thôi.
“Này Như Vân, thím nói cháu đừng buồn, một tháng cháu làm bao nhiêu? Tiền nợ cả tỷ của Mộc Miên cháu còn trả được. Đây là đám cưới của em họ cháu đấy. Mười triệu… quá keo kiệt rồi!”
Phương Hoa bĩu môi, tỏ rõ thái độ chê bai số tiền kia quá ít ỏi.
Mà Lam Hạ trong lòng có chút nóng vội, mười triệu với bà mà nói là đã quá lớn rồi.
Này chưa kể nhà bà mỗi tháng cũng chỉ được hai mươi triệu từ Như Vân, họ tính ra chi tiêu thoải mái.
Nếu không phải Khương Mộc Miên phá của thì có lẽ họ còn tiền dư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-bang-dien-cuong-truy-the/3031829/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.