Khương Như Vân cũng không còn cách nào khác chỉ có thể bỏ tiền vừa nhận thưởng, cộng với ít tiền gom góp được mà trả thôi.
Dù sao những tên này nói đúng.
Bọn chúng có cả ngàn cách để hành hạ gia đình họ.
Cô còn được biết, bọn chúng có những đàn em sẵn sàng đi tù để lấy tiếng.
“Nhưng lấy gì làm tin rằng tôi thanh toán, các người sẽ xóa hết nợ, lỡ các người còn giấy nợ, ngày ngày chèn ép chúng tôi thì sao?”
Khương Như Vân là người làm việc rạch ròi, cô cũng không muốn để hậu họa cho mình.
“Cô em à, mấy anh đây làm việc bằng uy tín, nếu không thì em gái của cô em tới tìm anh sao?”
Vừa nói tên cầm đầu vừa cười, lôi từ trong áo ra một tờ giấy.
“Lúc đó em ký bao nhiêu tờ giấy nợ như kia hả?”
Khương Mộc Miên lúc này thất thần, im lặng như đang suy nghĩ, không hề nói gì.
“Em không… không nhớ…”
Nghe Khương Mộc Miên nói vậy, Khương Như Vân tức muốn nổ phổi.
Mà mặt mấy tên đàn em sau lưng tên đại ca xăm trổ kia lại càng cười lớn.
Bọn họ đều nhìn ra Khương Mộc Miên là cần tiền đến điên rồi, cho nên mới có chuyện ký giấy nợ mà không nhớ.
Này là không biết có ý định trả hay không cơ.
“Này cô em, không lẽ cô không định trả cho tụi này?”
Tên đại ca nhíu mày.
“Cô ta chỉ ký hai tờ vay này thôi, cô em cứ xem cho rõ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-bang-dien-cuong-truy-the/3031832/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.