Sắc mặt ông cụ Lục xấu đến khó coi, trừng mắt nhìn thẳng quý tử do mình nuôi lớn không kiềm được tức giận quát: “Tao không quản mày nhưng không có nghĩa mày muốn làm gì thì làm. Đến cả giết người mày cũng làm sao?”
“Cha, sao cha tin lời cô ta chứ?”
Lục tổng vừa nói vừa trừng mắt nhìn người phụ nữ nhàn nhạt mỉm cười không xa: “Bây giờ Lục gia không có chỗ cho cô đâu.”
Nghe lời nói kia, Phù Thanh Vân nhướng mày: “Vậy sao? Lục tổng, anh đừng quên tên tôi vẫn còn trên giấy kết hôn. Vị trí phu nhân nhà họ Lục này vẫn là của tôi, huống hồ con trai tôi lại là cháu đích tôn của nhà họ Lục các người.”
“Chuyện này là thế nào? Không phải vợ trước của anh chết rồi sao? Lục tổng tôi là cái gì của anh chứ?”
Mẹ Lâm hết nhìn người này đến người kia trong nhà họ Lục, chân mày nhíu chặt lại: “Lục tổng, chẳng phải anh nói để em ngồi lên vị trí phu nhân sao?”
“Nghe không hiểu sao? Cha đã nói chỉ nhận một mình con trai tôi là cháu thôi. Vị trí đó không phải ai trong các người muốn ngồi đều ngồi được đâu”
Phù Thanh Vân bước đến trước mặt hai vị “tình nhân” của chồng mình, bà vốn xuất thân từ Phù thị cao quý, thân thể bao năm chăm sóc tốt, lại cao hơn người kia tận nửa cái đầu.
Từ trên cao rũ mắt nhìn xuống, bà xoay xoay chiếc nhẫn trên tay: “Bao nhiêu năm nay các người lấy được bao nhiêu tiền tôi không truy cứu, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3679997/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.