Nhìn sắc mặt thâm trầm của Châu Phong, Lục tổng nhíu chặt chân mày nghiến răng ken két, nhắc lại: “Đây là chuyện của vợ chồng nhà tôi.”
“Vợ chồng nhà ông? Lục tổng, cái tội cố ý giết vợ cũng không nhẹ đâu”
Châu Phong chậc lưỡi khẽ lắc đầu nhìn ông cụ Lục: “Ông Lục, người xưa nói nhà dột từ nóc. Hình như ông dạy Lục tổng không đủ nghiêm thì phải, từ ông ta kể cả thằng con trai tốt do tình nhân của ông ta sinh ra đều là lũ cạn bã”
Câu cuối cùng, anh lạnh giọng, ánh mắt híp lại nhìn mẹ con Lâm Phong rồi sang mẹ con Lục Chỉ. Bốn người này, chính bốn người này đã hại vợ anh mất đi gia đình cô ấy vốn có.
Không đúng, muốn trách cũng phải trách người cha không xứng làm cha như Lục tổng kia.
“Châu thiếu, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu.”
Lâm Hãn ngẩn đầu, mắt mở to nhìn vào người đàn ông uy nghiêm trước mặt, bàn tay thả lỏng dần siết chặt lại.
“Nếu không phải anh cố tình để cô ấy thấy được cảnh tượng hiểu lầm ngày hôm đó. Anh tưởng rằng cô ấy sẽ rời khỏi tôi sao? Châu Phong, anh dù sao cũng phải thừa nhận, trong tim cô ấy luôn có vị trí của tôi”
Nghe lời nói vừa mỉa mai, vừa tự đắc của người nào đó, Châu Phong cười khẩy, nhướng mày: “Đúng là trong tim cô ấy có cậu, nhưng đó là chuyện của trước kia.”
Anh tiến lên một bước, rũ mắt nhìn Lâm Hãn khinh thường: “Tự cậu hủy hoại hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3679998/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.