Phù Hy Nguyệt định cất lời từ chối nhưng người kia hình như không có ý định buông. Lục Chỉ đấy cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt cô, cong khóe môi nói.
"Tôi biết cô không thích tôi, nhưng tôi không hề có ý định gì muốn làm hại cô."
"Lục tiểu thư, không biết cô có hiểu lầm gì hay không? Tôi không thích cô thì liên quan gì đến chuyện cô không làm hại tôi."
Nghe lời nói của cô gái trước mặt, cô bất giác bật cười: "Ngược lại là cô, nếu đã không thích tôi thì tốt nhất đừng có cố ý tìm đến đây. Phù Hy Nguyệt, tôi rất ngại phiền phức."
Nhìn những trạng thái thay đối trên gương mặt của Lục Chỉ, trong lòng cô khẽ khinh thường. Đường đường là Lục đại tiểu thư, vậy mà... Chậc, khó trách, muốn trách thì trách cha cô ta là mắt mù nhìn lầm người.
Lục Chỉ cắn rắng, cố nặng ra nụ cười như sắp khóc: "Hình như là có hiểu lầm gì đó. Tôi chỉ là muốn giải thích về hiểu lầm không đáng có trước kia."
"Mọi người trong giới thấy tôi và Châu Phong thân thiết nên buộc miệng nói ra lời không hay làm ảnh hưởng đến cô..."
"Việc này Lục tiểu thư không cần bận tâm đâu. Dù sau thì anh ấy đã cho tôi một vị trí trong lòng rồi, tôi cũng không quan tâm đến lời nói bên ngoài."
Ngừng một chút, Phù Hy Nguyệt lại nói: "Tôi với Lục tiểu thư không thân thiết và cũng không cần phải thân thiết.
Nên việc uống ly cà phê với cô, tôi e là không thực hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3675477/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.