Lâm Hãn đưa cô đến một nhà nghỉ nhỏ hẹp, mùi mốc vẫn thoang thoảng bên mũi khiến cô không nhịn được mà nhíu mày.
Thấy biểu cảm trên gương mặt người đối diện, hắn bật cười chế giễu: “Chỗ này đã là tốt lắm rồi. Tiểu thư cành vàng lá ngọc như em làm sao có thể hiểu được số phận của những người như tôi chứ?”
Dưới ánh mắt ngơ ngác của Phù Hy Nguyệt, Lâm Hãn từ tốn ngồi xuống chiếc ghế ghế nhựa trước mắt: “Em tưởng con riêng như tôi đạt được sự tin tưởng của các trưởng bối trong Lục gia dễ dàng lắm hay sao?”
“Sự nỗ lực của tôi gấp các người mấy trăm lần, để có thể hiên ngang bước chân vào Lục gia, tôi đã trả rất nhiều thứ. Phù Hy Nguyệt, vậy mà em nhẫn tâm hại tôi ra nông nỗi này”
Hắn gắn giọng, ánh mắt trở nên ác độc: “Tôi làm cái gì sai? Tôi yêu một người là sai hay sao, hả?”
“Phù Hy Nguyệt, tôi đã nói với em hơn cả trăm lần rồi. Tôi và cô em gái cùng cha khác mẹ đó của em trong sạch. Nhưng em không chịu tin tôi, vì cái gì chứ?”
Cô cúi đầu, đúng là anh ta không sai. Chỉ trách bản thân cô ghen tị với người em gái được mẹ vô cùng thương yêu đó. Dù mẹ luôn ở bên cạnh cô, nhưng sâu trong thâm tâm của bà ấy chỉ một lòng hướng về cô con gái riêng kia.
Tại sao cha cô lại có thể chịu đựng người phụ nữ đó, tại sao mẹ cô không chung thủy với cha chứ?
Từ lúc còn nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3676852/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.