Phù Hy Nguyệt chỉ kịp ngẩn đầu, miệng vừa hé ra thì hai mắt đã tối sầm lại ngất đi.
Sau khi cô tỉnh lại thì đã thấy bản thân nằm trên giường bệnh, mùi thuốc sát trùng cứ xộc thẳng vào mũi. Phù Hy Nguyệt nhíu mày muốn ngồi dậy nhưng cơn đau đầu lại ập đến khiến cô choáng váng nằm nguyên vị trí cũ.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng được đẩy ra. Châu Phong với sắc mặt thâm trầm bước vào. Thấy người trên giường đã tỉnh lại, khóe môi anh mím chặt thành một đường, đi đến ngồi xuống bên cạnh giường.
Nhìn người đàn ông trước mặt, tinh thần của Phù Hy Nguyệt cũng trở nên căng thăng theo: "Em.. em làm sao vậy?"
Châu Phong nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó thở dài: "Em mang thai rồi."
"Cái gì?"
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của người phụ nữ trước mặt, anh cắn môi. Cô sẽ không bỏ đi đứa bé trong bụng của mình chứ? Dù sao cô cũng vừa chấp nhận anh, tin tức lớn thế này sẽ không làm cô bỏ chạy đúng không?
Hình như lão đại không thích cô mang thai con của anh ấy, lần trước cô hỏi đến anh nói không có chuyện này xảy ra. Nhưng bây giờ đứa bé đã xuất hiện trong bụng của cô, anh ấy sẽ không bắt cô phải phá thai chứ?
Phù Hy Nguyệt cúi đầu, mắt dán chặt vào chiếc bụng vẫn còn phẳng lì. Bé con, mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ con.
"Lão đại."
"Hy Nguyệt."
Châu Phong nhìn cô, cất giọng vô cùng nghiêm túc: "Đứa bé... nếu em không cần đứa bé nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3675476/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.