“Hy Nguyệt.”
Cơn đau nhói truyền đến từ bắp chân khiến cô không chịu được mà quỵ xuống. Phù Hy Nguyệt tự cười chế giễu bản thân mình, chỉ trong vòng vài tháng mà bị trúng đạn đến ba lần. Cái danh xạ thủ của cô cũng nên từ bỏ thì hơn.
Ngày trước bách phát bách trúng, chưa kể rất hiếm khi bị thương. Bây giờ thì… hm bỏ đi.
“Pằng pằng pằng.”
Châu Phong bắn vài phát vào đám người đang lao đến, một tay bế cô lên rồi xoay người chạy vào trong xe: “Đi.”
Lần này ngoài dự tính, thuộc hạ của anh cũng không ít người bị thương. Vì vậy nhiệm vụ tạm hoãn lại để mọi người điều trị vết thương. Còn có việc cho cô gái này luyện tập lại một chút.
Châu Phong rũ mắt nhìn người nằm tựa trong lòng, sắc mắt trắng bệch. Lửa giận muốn bùng phát lại tiêu tan đi ít nhiều. Anh thở dài lên tiếng: “Sao lại trúng đạn nữa rồi?”
“Chẳng phải người ta sợ anh bị trúng đạn sao?”
Nằm tựa đầu lên vai anh, dù cơn đau trên bắp chân vẫn đang nhức nói nhưng cô vẫn còn tâm trí để cãi lại người đàn ông kia. Châu Phong buồn cười bịt miệng cô lại: “Còn sức để nói sao?”
Sau vụ việc bị trúng đạn ngày hôm đó, Châu Phong đã mời một tay súng đến luyện tập cho cô mỗi ngày, nếu không đủ 8 tiếng sẽ không cho nghỉ.
Vì chuyện này mà Phù Hy Nguyệt không còn thời gian rảnh rỗi đi chơi như trước, mỗi ngày đều cầm súng đến phồng cả tay nhưng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3653485/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.