“Lão đại, có thể đổi chuyện khác hay không?”
“Em thấy ngủ cùng anh không tốt sao?”
Châu Phong đen mặt, vờ như đang tức giận. Thấy vậy, người phụ nữ kia nhăn mặt lại: “Lão đại, hai chuyện không liên quan mà.”
“Ồ, vậy sao?”
Bầu không khí trong phòng dần ngưng trệ, lạnh lẽo đến run cả người. Nhưng vài phút sau, không hiểu do quy luật nào mà Phù Hy Nguyệt đã nằm dưới thân Châu Phong thở dốc.
Hang động bên dưới không ngừng bị nới rộng bởi người anh em to xác nào đó. Cự vật hung hãng nổi cả gân xanh liên tục ra ra vào vào chèn ép bên dưới nhỏ bé của cô.
Hai tay Phù Hy Nguyệt nắm chặt ga giường, đầu ngẩn cao thở dốc.
“Ưm… lão đại… em còn chưa sẵn sàng mà… ưm… a.”
Châu Phong ngẩn đầu khỏi bộ ngực to lớn, chân mày nhướng lên: “Phù Hy Nguyệt, anh còn chưa tính sổ chuyện em bị trúng đạn đâu.”
“Ưm… cái… a gì mà tính… ưm… tính sổ chứ… a a. Em… em.. còn chưa a a… đòi anh cảm… a a cảm ơn đó…”
“Còn dám đòi anh cảm ơn em à? Phù Hy Nguyệt, em có biết em quan trọng với anh thế nào hay không?”
Vừa nói, mọi động tác của Châu Phong dường như càng mạnh bạo hơn: “Em mà có mệnh hệ gì anh bắt đền ai đây hả?”
Nghe lời nói của anh, trái tim trong lòng ngực của Phù Hy Nguyệt run lên. Trong lòng có một cảm giác ngượng ngùng lạ thường.
Cô thầm nghĩ, có phải bản thân mình đã động lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3653486/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.