Nghe lời thuộc hạ nói, chân mày anh chau chặt lại hỏi: “Có nhìn rõ mặt hay không?”
A Lượm nhìn sang Phù Hy Nguyệt, rồi quay sang Châu Phong mím môi ngập ngừng mãi không lên tiếng. Thấy biểu hiện của người trước mắt, Châu Phong không kiên nhẫn mà lớn giọng: “Có hay không?”
Anh quát một tiếng không chỉ là A Lượm giật bắn mình mà những người trong phòng cũng không ngoại lệ. Trước sự tức giận của người trước mắt, A Lượm cắn môi dè đặt nói: “Em nhìn rõ, cô gái đó… cô gái đó thoạt nhìn giống… chị Nguyệt.”
“Cái gì?”
“Sao lại giống chị Nguyệt?”
“Chị Nguyệt chẳng phải con một sao?”
Đến cả Phù Hy Nguyệt còn bất ngờ, cô mở to mắt không tin vào những lời tai mình vừa nghe thấy. Chuyện gì vậy? Sao lại có người giống cô chứ?
“Sao có chuyện như thế này?”
Châu Phong nhíu chặt chân mày, giọng nói cũng trở nên trầm thấp đáng sợ: “A Lượm, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu.”
“Lão đại, em không dám ăn nói bậy bạ đâu. Lúc nhìn thấy gương mặt cô gái đó, em cũng bất ngờ như mọi người.”
Ngừng một chút, A Lượm sực nhớ lại điều gì đó bất ngờ lên tiếng: “Đúng rồi, không hẳn là giống. Trên mặt cô ấy có một nốt rùi trên khóe môi, trên trán cũng có một vết sẹo.”
Lúc này mọi người mới thở phào, Thanh Phong khẽ nói: “A Lượm, cậu biết cô gái đó đến từ đâu và làm gì ở đó không?”
“Cô ấy lấy một cái hộp nhỏ, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3653484/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.