Trên chiếc xe cứu thương đó, Khiết Lam và Quốc Thiên đang hớt hải lo sợ cho tình hình hiện tại của Việt Bân.
Quốc Thiên lúc này trầm mặc, ánh mắt cứ đăm đắm nhìn vào màn hình hiển thị nhịp tim, nó đang yếu dần.
Nhưng ngược lại với hắn, Khiết Lam lúc đó lại cầm khư khư trên tay chiếc điện thoại, không thèm liếc nhìn bảng màn hình dù chỉ một lần.
Cô cũng lo cho em trai mình lắm chứ, nhưng cô lại không muốn thể hiện ra. Cô nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu rồi thôi, nhưng cho dù vậy, cô vẫn không nói một lời nào.
Sự im lặng đang bao trùm cả cái bầu không khí này, trong không gian bây giờ chỉ còn vang lên tiếng còi của xe cứu thương, cùng với những tiếng “bíp" của máy đếm nhịp tim, ngoài ra, chẳng còn gì nữa.
Chợt, Quốc Thiên thều thào nói, thang âm rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để cho người đối diện nghe được, hắn ta hai tay bấu chặt vào nhau, tóe máu :
“Làm sao cô biết được Việt Bân yêu tôi chứ ? Em ấy còn chưa bao giờ nói tới điều đó cơ mà ? Quan trọng hơn, em ấy có lẽ là rất hận tôi nữa !"
Khiết Lam nghe xong liền cười nhạt, đôi mắt hướng về Quốc Thiên, cô nói với hắn, tuy lời nói có vẻ lạc quan nhưng thật sự trong đó chỉ chứa một sự đau khổ vô hạn :
“Cậu thật ngu ngốc ! Tuy Việt Bân không bao giờ nhắc đến điều đó, nhưng dựa vào những điều em ấy đã làm cho cậu, thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/3193076/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.