Từ bên kia đường, tại sảnh chính của nhà hàng, Khiết Lam và Tuyết Nhi lúc này cũng đã chứng kiến hết mọi việc, chiếc xe đã tông Việt Bân rồi bỏ đi không một dấu vết.
Trong lúc Tuyết Nhi mất bình tĩnh mà chạy ra thì Khiết Lam vội vàng gọi xe cứu thương. Cô cho dù biết rằng Việt Bân sẽ không qua khỏi nhưng sâu trong thâm tâm cô vẫn còn lóe lên một ngọn lửa hi vọng mang tên em trai mình.
Sau đó, cô liền đi lại chỗ của Quốc Thiên.
Hắn lúc này một nửa gương mặt đã chuyển sang màu đen kịt, ánh sáng của đèn đường chỉ chiếu được nữa phần mặt dưới. Hắn ta đang khóc, từng giọt nước mắt nóng hổi đang rơi xuống cằm. Tại hắn, tại hắn hết ! Mọi chuyện đều là do hắn gây ra ! Hắn ta nghĩ vậy đấy, tuy có hơi bi quan nhưng có lẽ đều đúng hết.
Quốc Thiên ngồi ngay cạnh xác của Việt Bân, lẳng lặng nhìn xa xăm, hắn ta không còn có thể nói một lời nào nữa. Hắn yêu Việt Bân, điều đó là đúng ! Nhưng việc hắn luôn bảo vệ và che chở cho anh là hoàn toàn sai ! Hắn mới là người được anh bảo vệ, che chở đến phút cuối cùng.
Hắn ta vẫn cứ ngồi yên ở đó, câm như hến khi Tuyết Nhi chạy lại trách cứ. Hắn ta đâu còn gì để giải thích nữa, mọi chuyện là như thế, Tuyết Nhi đã thấy tất cả, và bây giờ, nếu hắn mở miệng thì chắc cũng thốt ra mấy lời của kẻ điên.
Và khi Khiết Lam chạy đến thì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/3193077/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.