Editor: Nhiên
Beta: Trúc Phu
Vẫn là cầu vượt đó, vẫn là vị trí đó.
Chẳng qua là ánh trăng đổi thành ánh sáng mặt trời, tiểu đạo sĩ mặc một bộ quần áo màu xám, bắt chéo chân, khuỷu tay ở đầu gối hơi nâng lên đỡ lấy đầu, gật gù ngáp một cái.
Cậu lớn lên rất đẹp.
Tóc không dài, vuốt ngang tai. Mặt mũi rất sạch sẽ, lại còn có chút ửng hồng. Đôi mắt to tròn lúc này nhẹ nhàng nhắm lại, hai hàng mi dài như hai hàng cọ, đổ bóng lên khuôn mặt như hình lưỡi liềm.
Người đi bộ trước mặt cậu vội vã, cậu cũng không định ngăn cản bất kì ai. Bát quái đồ trước người bị tảng đá đè lên bốn góc bị cuốn theo chiều gió, cậu cũng lười ấn vào, cứ như vậy bộ dáng mê người tiếp tục ngủ gật.
Cậu tên là Bạch Vong Xuyên, tên là sư phụ cậu đặt cho.
Sư phụ nói là nhặt được cậu bên bờ vong xuyên, nên liền theo họ của ông gọi là Bạch Vong Xuyên. Nhưng trong lòng mọi người đều biết, vong xuyên là ở âm tào địa phủ, không có khả năng sẽ nhặt được một đứa trẻ, cho nên tới tận bây giờ cậu cũng không coi lời sư phụ nói là thật.
Mắt thấy mặt trời đã dần nhô lên, trên cầu càng ngày càng ít nhân viên văn phòng ra vào, Bạch Vong Xuyên cuối cùng cũng ngáp một cái rồi ngồi thẳng người, sau đó lại tựa người vào lan can phía sau, nhìn ánh mặt trời vàng rực rỡ bên đường chân trời, trông cực kỳ giống như một con mèo lười dưới ánh mặt trời.
Chiếc túi vải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-tinh-cho-ta-mot-que/212592/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.