Editor: Nhiên
Beta: Chiseu
Mèo đen nghe Bạch Vong Xuyên nói, nhưng nó thậm chí không có ý quay đầu lại. Hai mắt híp lại nhìn về phía trước, cái đuôi dài vẫy hai cái, nó ngáp một cái: "Làm ăn lớn?"
Bạch Vong Xuyên do dự.
Cậu lập tức lắc đầu nói: "Cô ta dương thọ đã hết, sống không quá hai ngày. Tôi miễn cưỡng muốn ra tay, chính là đang giúp cô ta nghịch thiên cải mệnh. Huống hồ trên người cô ta oán khí rất nặng, tội nghiệt lại sâu, vốn cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Tôi với cô ta cũng chỉ là gặp thoáng qua, không cần rảnh đến nỗi đi lo chuyện bao đồng."
Mèo đen "ừm" một tiếng.
Năng lực tính toán của Bạch Vong Xuyên không ai rõ ràng hơn nó, cho nên cậu nói như vậy thì nghe cậu không có gì sai.
Chỉ không ngờ rằng Bạch Vong Xuyên nói như vậy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bóng lưng cô gái kia, cho đến khi người nọ đi qua khúc cua, cậu mới thu tầm mắt lại.
Mèo đen hỏi cậu: "Sao vậy?"
"Không có gì," Bạch Vong Xuyên lắc đầu. Nghĩ xong, cậu nói thêm "Chính là cảm giác quỷ anh kia có chút quen thuộc."
Mèo đen hừ hừ một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Bạch Vong Xuyên cũng thoát khỏi trạng thái trầm tư đó, trở về với thái độ vui vẻ trước đây, tiếp tục mang theo Nhị Hắc của cậu đi tìm thức ăn.
Một tiếng sau.
Vẫn cầu vượt đó, vẫn cùng vị trí đó.
Bạch Vong Xuyên Xé bánh mì đưa vào miệng, bộ dáng giống như đang nếm thử mỹ vị nhân gian.
Thực tế thì cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-tinh-cho-ta-mot-que/212593/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.