Editor: Nhiên
Beta: Trúc Phu
Ngày 15 tháng 7 âm lịch, tết Trung Nguyên, hay còn gọi là lễ Vu Lan.
Trong truyền thống dân gian, lễ hội này còn được gọi là quỷ tiết.
Vào ngày này, tại các ngã tư, góc đường cuối hẻm hầu như là tất cả những nơi không bị quản lý thành phố đuổi đi, đều sót lại một đống tiền vàng mã, tro giấy đã đốt hoặc chưa đốt hết. Trong không khí mang theo một mùi khét nồng, không thể tản đi, cũng chẳng tẩy được.
Hầu hết mọi người sẽ rất kiêng kỵ ngày này.
Người xưa thường nói rằng, vào buổi tối, nếu mặt trời đã lặn mà còn lang thang trên phố, bạn sẽ bị ám bởi những tiểu quỷ đi lễ hội.
Nhưng thời thế đã thay đổi, ngày nay, khi khoa học hiện đại lên ngôi và sự mê tín dị đoan bị bài trừ, có một số người đã không còn tin vào những kiêng kị này nữa. Thậm chí, họ có tâm lý như một cái đòn bẩy, càng không nói gì đến quy cũ, chỉ muốn thế này. Dường như muốn dùng những hành động thực tế để chứng tỏ rằng cái gọi là mê tín sẽ luôn ở trong ảo tưởng của con người, chứ không phải hiện thực.
Khúc Mặc là một trong số những người đó.
Vì vậy, vào buổi tối hôm nay, anh đã không bỏ chạy ngay khi tan làm và nói về những điều đáng sợ về quỷ tiết như cô thư ký nhỏ của anh. Ngược lại, anh vẫn kiên trì với hành động tăng ca mỗi ngày của mình, cho đến khoảng mười một giờ tối anh mới rời khỏi công ty.
Nhà anh không xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-tinh-cho-ta-mot-que/212591/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.