Bữa cơm của Diệp gia ấm cúng bao nhiêu, thì bữa cơm bên Đoạn gia lại lạnh lùng bấy nhiêu.
Cả bữa ăn không ai nói với ai câu nào, chỉ có Đoạn Hiểu Linh cứ thỉnh thoảng lại ném về phía Đoạn Thanh Vy một cái nhìn sắc lẹm.
Toàn không gian bao trùm một sự căng thẳng đến nghẹt thở, ăn uống như vậy ai có thể cảm thấy ngon.
Bầu không khí căng như dây đàn, tưởng chừng chỉ cần kéo mạnh thêm một chút, có thể vì thế mà dứt gãy. Giọng nói chanh chua của Đoạn Hiểu Linh thực sự đã xé tan bầu không khí căng thẳng ấy.
- Sao không ở luôn bên đó đi. Đang yên đang lành còn trở về cái nhà này làm gì?1
Bầu không khí thật sự có đỡ căng thẳng, nhưng lại tăng thêm phần gượng gạo. Đoạn Thành Vinh thật sự bực không nói nên lời. Đứa con gái không nên người này của lão, năm nay đã 23, nhưng mỗi lần nói chuyện, miệng toàn nhanh hơn não. Lão lại đành phải xoa dịu bầu không khí, đóng vai người tốt.
- Tiểu Linh, nói cái gì vậy?
Rồi lại quay qua Đoạn Thanh Vy, giả lả nói.
- Tiểu Vy, em nó còn nhỏ, đều là người một nhà, con đừng chấp em nó.
Đoạn Thanh Vy thầm mỉa mai lời nói của ông ta trong lòng. Gì mà còn nhỏ, ả năm nay tính ra chỉ thua cô có một tuổi, nếu ả còn nhỏ, thì cô đã tính là một người chưa trưởng thành rồi. Tuy vậy, cô vẫn tỏ ra như chưa có gì, hiền hòa đáp.
- Dạ, không có gì đâu chú.
- Ừ, vậy là tốt nhất.
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-nu-cuong-cua-tong-tai/994895/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.