Sau khi tiển Đông Phương Tiêu rời đi hết Cầm Thanh Tuyết cũng chậm rãi đi vào trong khép lại cánh cửa chính.
Cánh cửa chính vừa được Cầm Thanh Tuyết khép chặt thì một người trong hai nha hoàn được thái hậu yêu cầu ở lại bước ra. Nàng ta nhanh chóng lấy chốt khóa lại cánh cửa, các cửa sổ cũng được đóng chặt lại.
Cầm Thanh Tuyết quay vào cũng là lúc một nha hoàn khác đang đưa tay vén lên từng lớp màn bên ngoài giường lên.
Thái hậu vẫn đứng đó nhìn vào trong một cách chăm chú.
Cầm Thanh Tuyết bước tới nàng khẽ đứng xuống phía sau thái hậu rồi nói :
- Thái hậu, tiểu nữ có thể xem qua cơ thể của công chúa được không?
Chỉ còn hai lớp màn nữa là tới trong, thấy Cầm Thanh Tuyết bước tới Thái hậu cũng nhẹ gật đầu rồi đứng sang một bên.
Tấm màn cuối cùng vừa mở ra thì cả bốn người trong phòng đều bất ngờ đến kinh hãi, người trên giường đã bốc mùi tanh tưởi đến lợm giọng, cả thân thể gầy đến nỗi nhìn thấy chỉ còn là da bọc xương. Khuôn mặt lại có phần nhăn nhúm lại, mái tóc đã và đang dụng thành từng mảng lớn. Da thịt trên người cũng đã thâm đen thâm tím, cũng có chỗ đã đang có dấu hiệu hoại tử.
Thái hậu trong mắt tràn ngập sự đau lòng, chỉ có hai ba ngày không được Tề Mẫn Nhi chữa trị, đứa cháu gái mà bà yêu quý nhất đã thành bộ dạng gì rồi. Trong mắt bà là ừng ực nước mắt, nó tựa như vẫn luôn trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3645058/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.