“Chuyện đã đến nước này, ngươi để ta đi thôi.” Vân Vũ Quân đứng bên bờ vực, nụ cười mờ mịt hướng một thân tử y tuấn lãng cách nàng không xa mà nói.
“Vì sao nhất định muốn đi?” Mạc Kỳ Phong nhàn nhạt mở miệng, cố gắng áp chế trống rỗng trong lòng.
“Ngươi và ta thân phận khác biệt, lại đều mang trách nhiệm trên mình, ngươi có bá nghiệp của ngươi, ta cũng phải trở về nơi đó, chấn hưng sự nghiệp của Lâm gia ta.” Ánh mắt Vũ Quân trở nên nhu hòa nhìn nam nhân trước mặt, không tự chủ lóe lên một tia mất mát. Huống hồ, ngươi còn có nữ nhân ngươi yêu. Lời này Vũ Quân không cách nào nói ra được.
“Kỳ Phong!” Giọng nói luôn lạnh nhạt của Vũ Quân xuất hiện một tia ngập ngừng. Hôm nay nàng rời đi, lần sau gặp lại có thể họ sẽ đứng ở hai đầu chiến tuyến, nàng luôn không thích mơ hồ, chi bằng một lần chặt đứt mọi ảo tưởng của bản thân đi.
“Ngươi, có từng hướng ta động tâm?” Trong lòng Mạc Kỳ Phong chấn động không thôi. Hướng nàng động tâm? Hắn có từng hướng nàng động tâm hay không? Giờ phút này chính hắn cũng đang không ngừng hỏi bản thân mình.
Nhìn Mạc Kỳ Phong giữ vững trầm mặc, Vũ Quân cười khổ trong lòng, trên môi lại là nụ cười rạng rỡ đến chói mắt khiến Kỳ Phong ko cách nào nhìn thẳng nàng. Lần trước khi tính mạng như mành chỉ treo chuông, nàng cũng cười đến chói mắt như vậy. Nữ nhân cậy mạnh này!
“Kỳ Phong! Ngươi ko cần để tâm.” Áp chế xuống cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2283950/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.