“Tại sao cô lại sợ nước?”
Vũ Quân ngẩng đầu nhìn vị vương gia hai mắt vẫn nhắm hờ lười nhác kia, dở khóc dở cười. Đại ca à, ngươi rốt cuộc có nghe được trọng tâm ko vậy?
“Vương gia, ta đang nói chuyện nghiêm túc với người.”
“Cô cảm thấy ở đây đoán già đoán non sẽ có kết quả sao?” Mạc Kỳ Phong quăng ra một ánh mắt khiến Vũ Quân nghẹn họng, ko thể nói gì, dứt khoát trầm mặc nằm yên.
“Đêm qua cô gặp ác mộng?”
“Mơ thấy chuyện hồi còn nhỏ.”
“Có liên quan đến nước?”
“Bị dìm xuống nước.”
“Là ai làm?”
“Kẻ đó chết rồi!”
“Là do cô giết?”
“Năm ta sáu tuổi.”
Ko khí lại rơi vào trầm mặc. Kỳ Phong từng nghĩ, hắn tám tuổi trên tay đã dính máu tươi đã là thê thảm lắm rồi, ai ngờ tới nữ nhân này cư nhiên phải vật lộn với sống chết từ khi sáu tuổi.
“Vương gia, ta hỏi một chút được ko?”
“Ừm..”
“Người và Sở Tích Hương quen nhau thế nào?” Vũ Quân ngập ngừng, ko biết mình có nên hỏi hay ko.
“Mẫu thân nàng là nhũ mẫu của ta, năm xưa dùng mạng cứu mạng ta, ta nhận lời người sẽ chăm sóc Hương Nhi cả đời.”
Kỳ Phong nhàn nhạt nói, thời gian trôi qua cũng thật quá nhanh, thấm thoắt đã mười ba năm, tiểu Hương Nhi nhỏ bé ngày đó đã trở thành một đại cô nương, mà hắn, cũng từ một kẻ tứ cố vô thân trong thâm cung trở thành Mạc quốc Vương gia. Thế sự thật quá vô thường. Hắn vốn đã chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2283951/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.