Tờ mờ sáng, kinh thành Mạc Quốc chìm trong làn sương mờ nhạt, yên tĩnh đến lạ thường. Tiếng vó ngựa dồn dập ngoài cổng thành, ngay lập tức đánh tan cơn buồn ngủ của những binh lính đang canh gác cổng thành. Đội trưởng đội lính gác nghi hoặc nhìn ra, chỉ thấy dường như có bóng người đang gục trên lưng ngựa.
“Đội trưởng! Là Ngự Lôi của Huyền Vương!” Một binh lính giọng đầy phấn khích. Huyền Vương thế nhưng là thần tượng của hầu hết binh sĩ Mạc quốc nha.
“Mẹ nó ngươi nói thừa! Lão tử có nhìn thấy!”
Ngự Lôi như có ý thức, hí dài một tiếng, đáp lại nói là tiếng thét đầy quyền lực của chim ưng vang dội khắp ngõ ngách kinh thành. Trong chốc lát, bóng Huyết Ưng bay vụt qua đầu những binh lính coi thành còn đang ngây ngốc kia, phóng về phía một người một ngựa ngoài cổng thành. Này chính là Huyết Ưng vương của Huyền Vương gia đi! Đội trưởng lính gác gấp gáp chạy ra mở cổng thành, hoảng hốt nhìn rõ Huyền Vương gia luôn oai phong lẫm liệt, là thần tượng trong lòng mình mặt ko còn huyết sắc đang gục trên lưng ngựa.
“Vương gia!” Đội trưởng hoảng hốt tiến đến muốn đỡ Huyền Vương xuống, lại bị vuốt ưng chộp tới, Huyết Ưng bay vút lên cao rồi lao xuống hướng y công kích.
“Đừng mà…đừng mà… Ưng Vương…” Viên đội trưởng sợ đến mức ko nói thành lời.
“Vương gia người đang bị thương.”
Cái này cần ngươi nói ta mới biết sao? Lão đại ko bị thương mà con ngựa ngu ngốc kia lại cuồng loạn như vậy sao? Ưng Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2283948/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.