Con ngựa trắng chạy nhanh như gió, đưa Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương chạy nhanh ra khỏi thành về phía tây, băng qua ngã tư đường, tiếp đến lại chạy tới một vùng hoa cỏ rộng lớn. Con bạch mã dưới thân bắt đầu đi chậm lại.
Hữu Hi không khỏi nghĩ nếu Lăng Khiếu Dương ở hiện tại mà lái xe chắc chắn sẽ chạy với tốc độ rất cao, nghĩ đến đó lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi ẩm ướt.
Hữu Hi quay đầu đánh giá bốn phía, đầu tiên thấy mình đứng trên một bãi cỏ rộng lớn, sau đó lại thấy con bạch mã đi chậm về phía khu rừng rậm rạp trước mắt.
Cánh rừng này rất thần bí, vừa rậm rạp lại còn bị những vách núi hẻm vực sâu ngăn trở. Rốt cuộc không biết Lăng Khiếu Dương đang tính làm gì.
Hữu Hi nhìn vách núi, rồi cúi xuống nhìn bạch mã, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Lăng Khiếu Dương, trong lòng cảm thấy mờ ảo, đang tính nói chuyện thì tay Lăng Khiếu Dương đỡ lấy thắt lưng nàng, ôm chặt lấy sau đó buông ra để nàng ngồi trên ngựa hai chân hai bên, mặt đối mặt với hắn, ngồi cưỡi trên lưng ngựa.
“Ta… ta muốn xuống”- Hữu Hi lạnh cả người, nàng không muốn đi với kẻ điên. Ít ra nàng cũng đoán được hành động kế tiếp của hắn chắc chắn rất điên cuồng.
Trong mắt Lăng Khiếu Dương lóe lên tia dị thường, trầm giọng nói: “ôm chặt, té xuống đừng trách ta”
Vừa nói vừa giục ngựa lui về sau vài bước, rồi lui về sau giục ngựa phóng nhanh về trước.
Sắc mặt Hữu Hi lúc này trắng bệch, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-quan-da-thiep/1146258/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.