Chưa bao giờ Hữu Hi nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn, tiền tụy của Lăng khiếu Dương thế này. Hắn uể oải nhắm mắt, sau đó vươn tay kéo Hữu Hi lại, nặng nề nói: “Về nhà thôi!”
Tưởng rằng Lăng khiếu Dương sẽ nổi giận, lớn tiếng trách mắng nàng ăn trộm lệnh bài của hắn, lén chuồn khỏi vương phủ đến gặp Hoàng Bắc Thiên, cũng không ngờ hắn chỉ uể oái nói, về nhà thôi, hắn nói về nhà, nhưng nàng làm gì có nhà, vương phủ không phải nhà nàng
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, mang theo chút ẩm ướt, hắn đứng trong mưa bao lâu rồi nên mới có thể cảm giác như vậy?
Lúc này, Hữu Hi nói không nên lời, chỉ tùy ý để hắn lôi kéo nàng đi giữa ánh nắng mặt trời buổi sáng. Hữu Hi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Lăng khiếu Dương, bóng lưng mệt mỏi cô đơn, im lặng chôn dấu một cảm giác rất mãnh liệt khiến Hữu Hi cảm nhận được đau khổ từ hắn.
Hai dáng người một người thì nghi ngờ, người còn lại đau khổ một trước một sau tiến vào Vương phủ. Hữu Hi không biết rằng cả đêm hôm đó Lăng khiếu Dương vì lo lắng mà đứng đợi nàng tại Minh Viên trong mưa bão. Trong mỗi giây mỗi khắc đợi nàng, trái tim Lăng khiếu Dương như bị tra tấn hành hạ, hắn đứng trong mưa, lòng bất an lo lắng đi qua rồi đi lại, chờ nàng từ trong đó đi ra, từ bên nam nhân kia trở về cạnh hắn.
Về Vương phủ, hắn một câu cũng không nói chỉ buông lỏng tay sau đó đi về Nghĩa Hằng Lâu.
Hữu Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-quan-da-thiep/1146257/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.