Hữu Hi vì Hoàng Bắc Thiên mà làm mọi thứ, vì Hoàng Bắc Thiên mà giặt đồ quét dọn phòng, tắm rửa chà lưng cho hắn, giúp hắn thay quần áo.
Nàng là thể tử hắn, nàng gọi hắn lạ lão công, nàng nói với hắn đây là cách gọi ở hiện đại. Nàng muốn Hoàng Bắc Thiên gọi nàng là lão bà Hoàng Bắc Thiên lại không chịu, Hữu Hi càng không thuận theo, ở trước mặt hắn làm nũng. Cuối cùng Hoàng Bắc Thiên cũng thỏa hiệp, gọi hai tiếng lão bà mà ngượng ngập, nhưng đổi lấy nụ hôn của Hữu Hi.
Hai người cùng nhau nằm trên cỏ, yên lặng nhìn trời xanh mây trắng. Cùng nhau ca hát cùng nhau ăn trưa.
Hắn viết thơ cho nàng, vẽ tranh cho nàng. Nói muốn treo bức tranh lên tường, để lúc nhớ nhung còn nhìn bức hoa mà thấy nàng. Hữu Hi cười nói sẽ vẽ tranh Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên ngồi yên không nhúc nhích để cho Hữu Hi vẽ, Hữu Hi cũng nghiêm trang ngồi vẽ. Nhưng đến phút cuối, Hữu Hi lại vẽ hắn thành đầu heo to ơi là to.
Hoàng Bắc Thiên cối cùng cũng cười, thật là khiến người khác buồn cười, hắn nghiêm chỉnh đặt bức đầu heo bên cạnh tranh vẽ Hữu Hi.
Hữu Hi kích động kêu Hoàng Bắc Thiên viết hoành lên trên đó, hoàng viết: “Mỹ nữ cùng dã thú” Hai ngươi nhìn bức họa, cười không ngừng nước mắt chảy ra.
Lâu lắm rồi mới cười được như thế., tuy cười to nhưng trong tâm lại trầm tĩnh.
Bên ngoài có người thúc dục nàng rời đi, thời gian gặp nhau sao lại ngắn như thế, lúc ly khai lưu luyến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-quan-da-thiep/1146259/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.