Trình Duy Ân thất hồn lạc phách về nhà, phảng phất như mất đi linh hồn, chỉ còn lại thể xác mà thôi.
Tình yêu, thì ra là một loại tiền cược sang trọng, thua sẽ phải trả giá rất đắt, ngay cả trái tim cũng mất theo.
Suy sụp đi vào phòng, nàng đang lo lắng không biết giải thích với cha việc của Hải An như thế nào, thì vừa vào cửa, một bàn tay to từ đằngsau bịt kín miệng nàng, nàng kinh hãi, giãy dụa muốn quay đầu, lại bịcảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức cứng đờ.
Trong phòng có rất nhiều người, ngoại trừmột vài người đàn ông to khỏe xa lạ, nàng phát hiện cha mình bị tróitrên xe lăn, miệng bị nhét vải; Trình Duy Trạch thì hai tay bị trói saulưng, tựa hồ bị đánh, hữu khí vô lực nằm trên mặt đất. Còn má Trương đãsớm bị đánh bất tỉnh, ngã bên cạnh xe lăn.
Còn có một người đang thoải mái ngồi bắt chân trên sô pha, người mà nàng vô cùng quen thuộc – Đường Thiệu Tông!
Nàng khiếp sợ không thôi, tức giận cắn ngón tay của người đang bịtmiệng mình, người đó kêu đau một tiếng, buông tay ra, nàng liền há mồmgào lên: “Đường Thiệu Tông, anh làm cái gì vậy?”
“Nhiều ngày không gặp, em vẫn hung dữ như vậy……” Đường Thiệu Tông cười gian ác.
“Anh đến nhà tôi làm gì?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Làm gì á? Đương nhiên là vì quá nhớ em, nên tới tìm em chứ sao!” Hắn ngả ngớn nhìn nàng. Mới vài ngày không gặp, tinh thần nàng dù có chút ủ rủ, có điều lại thêm phần yếu đuối động lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-le-chi-tinh/119183/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.