Có chuyện gì đó thay đổi……
Trình Duy Ân lại mơ hồ, lại trì độn, cũng phát hiện Gia Cát TungHoành khác trước, hắn không hề mỉm cười với nàng, cũng trở nên cực kìbận rộn, chẳng những rất ít vào công ty, ngay cả thời gian gặp nàng cũng không có, thật vất vả hẹn hắn ăn cơm, hắn lại thường xuyên lấy lí do có việc mà từ chối, cuối cùng, ước chừng một tuần nay hắn không mặt màyrạng rỡ……
Sự lãnh đạm của hắn làm nàng bất an, nào có người đàn ông nào đang trong tình yêu điên cuồng lại như vậy? Chẳng lẽ sau khi hắn có được nàng, lại trở về như cũ? Nhưng làm nàng phiềnlòng không chỉ mỗi chuyện tình cảm, Xí nghiệp Hải An một tuần gần đâytài khoản ngân hàng bị đóng băng, cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, đúngvào thời khắc nguy cấp này, Gia Cát Tung Hoành lại không thấy bóng dáng, nàng gấp gáp tìm hắn thương lượng, nhưng luôn không liên lạc được, đếncuối cùng, để cứu công ty khỏi bị suy sụp, nàng không thể không bán cổphần trong tay, chuyển đổi thành tiền mặt.
Cứ hai mặt áp lực như vậy làm cho thần kinh nàng căng cứng sắp hỏngmất, nàng rốt cuộc không thể nén giận, hôm nay giao ban rồi trực tiếpchạy đến khách sạn tìm Gia Cát Tung Hoành, chỉ là, giống mấy lần trước,hắn không ở trong phòng, càng đáng giận là di động cũng tắt, không muốnbị quấy rầy.
Hắn đang trốn nàng sao? Nàng không khỏi hoài nghi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Từ sau khi hắn rời nhà nàng ngày đó, hắn liền thay đổi,nhưng nàng không hiểu vấn đề là ở đâu, một đêm ôn tồn triền miên, nàngnghĩ hai người đã ăn ý như một, ai biết sự việc sau này lại hoàn toànkhác hẳn……
Để chờ hỏi ra sự thật, nàng ngồi xổm ngoài cửa phòng hắn, nàng không tin như vậy lại không đợi được hắn.
Đợi gần năm tiếng, Gia Cát Tung Hoành cuối cùng cũng xuất hiện, mà ở cùng hắn, còn có năm nam nhân cao lớn anh tuấn.
Nàng khởi động hai chân mỏi đến tê dại, nhìn thẳng hắn, mới bảy ngày không gặp, với nàng lại giống như đã vài năm.
Vẻ mặt Gia Cát Tung Hoành khi nhìn thấy nàng cũng không có gì vui sướng, ngược lại mang chút âm trầm tức giận. “Cô tới làm gì?”
Khẩu khí chất vấn của hắn cơ hồ làm nàng quên luôn điều nàng muốn hỏi. “Tung Hoành, em……”
“Về đi.” Hắn không khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Nàng ngây dại, Gia Cát Tung Hoành đây…… Là người nàng quen sao?
Lúc này, Khai Dương Đoàn Duẫn Phi bước lên đánh giá nàng, chậc chậcnói, “Cô gái này chính là con gái Trình Nhất Hoa? Trông cũng không tệ!”
“Hừ, ta cảm thấy không được tốt, chỉ là bộ dạng thanh tú thôi.” Thiên Ki Địch Kiếm Hoài tức vụ Gia Cát Tung Hoành từng vạch trần tâm sự hắntrước mặt Trình Duy Ân, bởi vậy cố ý khiêu khích.
Thiên Toàn Diêm Quýnh lẳng lặng nhìn Gia Cát Tung Hoành, theo lờiĐịch Kiếm Hoài, bọn họ biết Gia Cát Tung Hoành tựa hồ yêu Trình Duy Ân,nhưng Trình Duy Ân lại là con gái kẻ thù, dù Gia Cát Tung Hoành khôngtruy cứu, những người khác cũng không nhất định phải bỏ qua nàng.
Ngọc Hành Thạch Dật mày rậm hơi nhíu, trừng mắt nhìn Trình Duy Ân,tuy hắn không động thủ với đàn bà, nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng là congái tên buôn người Trình Nhất Hoa, hắn liền một bụng đầy lửa thù.
Diêu Quang Vọng Nguyệt Tinh Dã tuy không phải do tay Trình Nhất Hoabán vào phòng thí nghiệm, nhưng hắn cũng có hoàn cảnh giống vậy, từ Nhật Bản bị chuyển tới bán vào phòng thí nghiệm, cho nên hắn vô cùng hiểucảm nhận của những người khác, nếu hắn tìm được lũ rắn rết đã bán hắn,nhất định sẽ đem những người đó toàn bộ giết sạch.
Trình Duy Ân bị bọn họ năm người mười con mắt nhìn đến lo sợ bất an, nàng bước lùi từng bước, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Các anh……” Nàng không hiểu, những người này vì sao lại đối địch nàng như thế?
“Chúng tôi là Bắc Đẩu Thất Tinh, Trình tiểu thư, lần này đặc biệt vìbái phỏng cha cô mà tụ họp ở Hồng Kông.” Đoàn Duẫn Phi một đầu tóc nhuộm vàng, châm chọc nói.
“Bái…… Bái phỏng cha tôi? Vì sao?” Nàng kinh ngạc mở to mắt, nhữngngười này chính là “Bắc Đẩu Thất Tinh”? Họ vì cha nàng mà đến?
“Ngày mai cô sẽ biết, về đi.” Gia Cát Tung Hoành biết nếu nàng cònnói tiếp không chừng sẽ kích thích những người khác động thủ, bởi vậylạnh lùng giục nàng rời đi.
“Rốt cuộc…… Có chuyện gì? Tung Hoành, sao anh lại trở thành như vậy?Chẳng lẽ em lại làm sai cái gì?” Nàng sao có thể cứ như vậy trở về,không làm rõ mọi chuyện, nàng sẽ điên mất.
“Cô không sai, là tôi sai, là tôi làm mọi chuyện trở nên phức tạp.” Hắn sắc mặt âm trầm, giọng điệu lạnh lẽo tới cực điểm.
“Chuyện gì trở nên phức tạp? Rốt cuộc anh đang nói cái gì?” Nàng bắt lấy tay hắn vội hỏi.
Hắn vô tình gỡ tay nàng ra, cực kì lạnh lùng nói: “Xin cô tôn trọngchút, Trình tiểu thư, tôi đã viết một bức thư chấm dứt hợp đồng, hơn nữa hoàn trả bốn mươi vạn, từ giờ trở đi, cô không còn là thân chủ của tôi, chúng ta cũng không còn quan hệ.” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, thật lâukhông thể hồi phục thần trí.
Hắn gọi nàng “Trình tiểu thư”, hắn trả lại nàng bốn mươi vạn, ý hắnlà…… Đoạn tuyệt quan hệ với nàng? Bao gồm công tác của hắn và cả…… Tìnhyêu? Lòng nàng giống như bị vạn mũi tên đồng thời bắn thủng, đau đếnkhông thể hô hấp.
“Nói cho em, vì sao anh đối xử với em như vậy? Em cũng có quyền được biết……” Môi nàng run run, thanh âm nghẹn lại.
Tình yêu nàng dành cho hắn thì sao? Hắn muốn nguyên vẹn rút lui sao? Hắn rút lui sao?
“Tôi sẽ nói, ngày mai cô sẽ biết, nhưng tốt nhất cô nên chuẩn bị tâmlý.” Hắn nhìn thần tình bị tổn thương của nàng, trong lòng dù cũng đaunhư nàng, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Hôm đó rời khỏi nhà nàng, hắn đã quyết định, so sánh với cừu hận củaBắc Đẩu Thất Tinh, tình yêu cá nhân của hắn có vẻ bé nhỏ không đáng kể,cho nên lần này muốn nắm chắc phần thắng, thứ duy nhất cần hy sinh chính là Trình Duy Ân.
Hắn biết nàng sẽ rất đau, bởi biết lòng nàng sẽ đau, hắn mới lựa chọn dùng phương thức này để ly biệt nàng, đánh cho nàng một đòn thật nặngtrong một lần, còn hơn chậm rãi làm tổn thương đến tấm lòng lương thiệncủa nàng, muốn đau, thì đau trong một lần, muốn hận, thì hận thấu mộtlần, như vậy, với nàng, với hắn, đều tốt……
“Ngày mai?” Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì sao? Nàng như phạm nhân chờ bị giải lên pháp trường, lưng từng đợt lạnh run.
“Đúng, ngày mai sẽ có trò hay để xem, Trình Duy Ân, tốt nhất là côhãy mời cha và em cô cùng đến công ty, như vậy mới có thể náo nhiệtchút.” Đoàn Duẫn Phi không có ý tốt xen mồm.
Nhìn Đoàn Duẫn Phi, lại nhìn thần sắc âm ngoan của những người khác,tầm mắt nàng cuối cùng dừng lại trên mặt Gia Cát Tung Hoành.
Muốn cha nàng và Duy Trạch đến công ty, tột cùng những người này muốn làm gì? Một cỗ bất an gắt gao nhéo trái tim của nàng, làm nàng khônghiểu sao cảm thấy run rẩy.
“Bảy ngày không gặp, những gì anh muốn nói chỉ là những câu này?” Nàng thống khổ hỏi Gia Cát Tung Hoành.
“Đúng.” Hắn trả lời vừa đơn giản vừa tuyệt tình.
“Được…… Ngày mai, em chờ anh cho em đáp án……” Nàng vẻ mặt thống khổ, nói hết, cắn môi dưới vội vàng chạy ra thang máy.
Gia Cát Tung Hoành nhịn xúc động muốn quay đầu nhìn nàng, mở cửa phòng bước vào.
“Cứ để cô ta đi như vậy thật đáng tiếc, lẽ ra nên giữ cô ta lại, làmlão gia hỏa Trình Nhất Hoa kia phải lo lắng…… A! Thiên Quyền, ngươi……”Đoàn Duẫn Phi hừ một tiếng, đang muốn theo vào phòng, đột nhiên cửa đóng lại phanh một tiếng, thiếu chút nữa đập vào mũi hắn.
“Các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có chính sự phải làm.” Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng nói vọng ra.
Những người kia liếc nhau một cái, đều biết hắn tâm tình kém, thứcthời tự trở về phòng, không quấy rầy hắn, để hắn một mình yên tĩnh.
Gia Cát Tung Hoành đứng trước cửa sổ, tháo kính mắt, nhìncảngVictoria đèn đuốc sáng lạn, lòng như chìm vào biển đá ngầm, khôngngừng rơi xuống…… Rơi xuống……
Cố gắng không yêu so với yêu càng cần tự chủ, nhưng sau khi yêu lại phải dứt bỏ, phải cần tự chủ hơn ngàn lần vạn lần!
Ngay cả hắn cũng chịu không được, Trình Duy Ân làm sao chịu nổi?Nhưng, tuy biết rõ nàng sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất, hắn cũngkhông thể nương tay, chỉ vì trái tim hắn từ trước khi yêu, đã bị cừu hận thấm sâu lâu ngày, hắn có thể tha thứ bất kì ai, chỉ mình Trình NhấtHoa người này là không thể.
Tuyệt đối không thể buông tha……
Đeo kính, hắn đi tới trước bàn, đem tài liệu liên quan đến Hải An sửa sang lại cẩn thận, ngày mai, Trình Nhất Hoa sẽ trở thành hai bàn taytrắng, ngày mai, mọi chuyện ở Hồng Kông đều sẽ chấm dứt.
Trình Duy Ân quả thực không thể tin được sự thật nàng nhìn thấy, nàng trừng to mắt, run run cầm báo buổi sáng đọc, đột nhiên cảm thấy khôngnhận ra nổi những mặt chữ quen thuộc trên báo……
Dựa vào buôn người để lập nghiệp, ông chủ nổi tiếng ngành vận tảibiển Hồng Kông Trình Nhất Hoa đúng là người có lòng dạ rắn rết!
Đây là……
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tất cả tiêu đề các báo đều có liên quan đến cha nàng, hơn nữa, luôn miệng nói cha nàng là kẻ buôn người!
Mất ngủ cả đêm, sáng sớm đã bị đả kích lớn, nàng cảm thấy trước mắt bắt đầu choáng váng, vô lực ngã ngồi xuống ghế.
Ba…… sao có thể là kẻ buôn người? Nàng không tin…… Nàng không tin……
Nhưng nỗi kinh hãi của nàng vẫn chưa chấm dứt, ngay tiếp theo, chủquản tài vụ điện báo, cho biết tài chính Hải An không còn vốn quay vòng, cổ phiếu rớt nghiêm trọng, tình hình tràn ngập nguy cơ, rất có khả năng hôm nay phải tuyên cáo phá sản.
Phá sản? Bảy ngày trước, Xí nghiệp Hải An rõ ràng đã có chuyển biếntốt, vì sao bảy ngày sau lại không chân ngã xuống đất? Nàng rùng mình,lập tức nghĩ đến lời Gia Cát Tung Hoành, không khỏi hoài nghi đây cóphải hắn động tay chân? Tiếp theo, thư ký của nàng vội vàng xông vào văn phòng.
“Chủ tịch……” Thư ký vẻ mặt hốt hoảng.
“Chuyện gì?”
“Một vị luật sư mang theo gì đó ở phòng họp chờ cô……” Thư ký thần sắc lo lắng nói.
Nàng đột nhiên biến sắc, nắm chặt tay, đi nhanh tới phòng họp.
Vừa mở cửa phòng họp, nàng liền ngây dại, bên trong ngồi đầy các vịtrong hội đồng quản trị của Hải An, ai cũng mặt đầy oán giận, vừa thấynàng, một người lập tức quát to, “Đều tại cha cô! Vụ bê bối của ông tavừa lên báo, Hải An càng không cứu nổi! Cô tự xem giá cổ phiếu thịtrường hôm nay đi!”
Không cần xem cũng biết, cổ phiếu Hải An tất nhiên là rớt thảm, nàng trầm mặc không nói, trực tiếp đi tới chỗ luật sư xa lạ kia.
“Anh hẳn là do Gia Cát Tung Hoành phái tới? Nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Nàng cắn răng, lớn tiếng chất vấn.
“Hải An sắp đổ rồi, Trình tiểu thư, cô chỉ có một lựa chọn, đáp ứngđiều kiện của thân chủ tôi, giao toàn bộ cổ phần công ty trong tay côra, như vậy thân chủ tôi sẽ lập tức vận dụng tuyệt bút tài chính cứu vãn sinh mệnh của Hải An, nếu không, lịch sử Xí nghiệp Hải An hôm nay sẽphải chấm dứt.” Vị luật sư kia nghiêm túc nói.
“Tôi không hỏi điều này! Gia Cát Tung Hoành đang ở đâu? Thân chủ anhrốt cuộc đang suy tính gì? Vụ báo chí có phải cũng do hắn làm?” Nàngkích động trừng mắt nhìn hắn.
“Những chuyện khác của Hải An tôi không biết, thực xin lỗi.” Luật sư mặt không đổi sắc.
“Anh…… Các anh rốt cuộc muốn gì?” Nàng đập tay vào mặt bàn chỗ hắn ngồi, hét lên.
“Rất đơn giản, ông chủ chúng tôi muốn Xí nghiệp Hải An.” Hắn đưa giấy tờ chuyển nhượng cho nàng.
“Hắn muốn Hải An? Mơ tưởng!” Nàng xé sạch chỗ giấy tờ đó, vì tức giận mà cả người phát run.
Lúc này, cả hội đồng quản trị đều hoảng hốt, vội vàng khuyên nhủ:“Đừng cố chấp như vậy, chủ tịch, người ta mang tiền tới cứu Xí nghiệpHải An, chẳng lẽ cô muốn để công ty sụp đổ thế này? Như vậy không ai cólợi cả!”
Nàng ngạc nhiên nhìn mọi người xung quanh, lúc này mới phát hiện, lũthấy lợi quên nghĩa này toàn bộ đã sớm theo phe Gia Cát Tung Hoành.
“Duy Ân, trước mắt chỉ còn cách để Gia Cát tiên sinh làm chủ mới cóthể vượt qua nguy cơ, nếu không, trong tay cháu dù có nhiều cổ phần cũng không bán được, tự hại chính mình.” Một vị trưởng bối có thâm niên lâunhất trong công ty trầm giọng nói.
Nàng cảm thấy mình như bị vét kiệt sức lực!
Sức chống đỡ của nàng càng ngày càng yếu, cả người nàng không ngừng sụp xuống……
“Đừng do dự nữa, đây không còn là trách nhiệm của mình cô, một khingân hàng truy cứu, nói không chừng nhà cô cũng sẽ bị niêm phong, nếukhông muốn để cha và em cô lưu lạc đầu đường, thì hãy ngoan ngoãn kýtên.” Giọng điệu luật sư đầy uy hiếp.
Nhà? Ngay cả nhà họ cũng muốn cướp đi? Không! Không có nhà, ba phảilàm sao? Hơn nữa không có tiền, việc chữa bệnh cho ba cũng trở thành vấn đề lớn……
Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại xuất hiện nhiều vấn đề như vậy? Vì sao phải ép nàng tới đường cùng mới cam tâm? Tất cả sự thật bức báchnàng không thể không thỏa hiệp, nàng hít một hơi, cầm bút trên bàn, kítên vào văn kiện.
“Ông chủ của các anh thắng, Hải An là của các người.”Nàng quăng trảbút cho hắn, cố gắng nuốt lệ vào tim, lạnh lùng nói: “Bây giờ, anh cóthể nói cho tôi biết Gia Cát Tung Hoành ở đâu không?”
“Thật xin lỗi, điều này tôi không rõ lắm.” Luật sư thận trọng nói.
Nàng cực kỳ tức giận, tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, quát: “Gọi điệnbảo hắn là tôi muốn tìm hắn, hắn bảo hôm nay sẽ nói cho tôi tất cả sựthật, nhưng tới giờ việc gì tôi cũng không hiểu rõ, vì sao hắn không tựmình ra mặt đối phó tôi? Hắn muốn tránh ở chỗ tối để chê cười tôi sao?”
“Xin bớt giận, Trình tiểu thư, thân chủ tôi chỉ dặn tôi nói với cômột câu, nhưng tôi cảm thấy cô sẽ không muốn nghe……” Luật sư muốn nóilại thôi, nhìn nàng.
“Nói, là cái gì?” Nàng nín thở hỏi.
“Anh ấy chỉ muốn tôi nói lại cho cô “Muốn hận thì cứ hận đi!”
Nàng ngây ngốc. Tia hi vọng cuối cùng trong lòng vụt tan biến!
Muốn hận thì cứ hận đi! Những lời này giọng điệu thật khiến người tatổn thương, giống như không để ý cảm nhận của nàng dù chỉ một chút, cảmxúc của nàng chẳng liên quan gì đến hắn, nàng đối với hắn mà nói…… Đãthành người xa lạ……
Gia Cát Tung Hoành một tay hủy đi mọi thứ của nàng, rồi muốn dứt áo ra đi như vậy?
“Tôi không thể bị điều khiển như vậy, anh không nói cho tôi, tôi sẽ tự mình đi tìm hắn!” Nàng nắm chặt tay, oán hận nói.
“Quá muộn rồi, ông chủ đã trả phòng, cô không thể tìm được đâu.” Luật sư thở dài, nói xong liền lẳng lặng rời đi.
Trả phòng? Hắn đi rồi? Trong kinh sợ, nàng chạy khỏi Xí nghiệp Hải An, phóng xe thật nhanh tới khách sạn ở bán đảo.
Hôm nay trời âm u, thời tiết không tốt, không khí lạnh như băng còn có mưa phùn, giống tâm tình của nàng giờ phút này.
Hai mươi phút sau, nàng vào khách sạn, quầy lễ tân nói hắn đã trảphòng, nhưng nàng không tin, đi thang máy lên tầng, tới ngoài cửa phònghắn, liều mình đập cửa.
“Gia Cát Tung Hoành, anh ra đây! Anh ra đây cho tôi! Anh là tên nhátgan, yêu cũng không dám nói, không yêu cũng không dám nói, phải không?Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Sau khi cướp đi mọi thứ của tôithì muốn trốn sao? Tên hỗn đản này ra đây cho tôi……” Nàng kêu khàn cảgiọng, nhưng dù có kêu thế nào, đáp lại nàng chỉ là một mảnh tĩnh mịchlàm người ta hoảng hốt, cùng ánh mắt tò mò nghiên cứu và cả tức giận của những người thuê phòng gần đó bị làm phiền.
Phục vụ sợ nàng làm ầm ảnh hưởng đến người khác, vội vàng mở cửaphòng để nàng xác nhận, cũng nói: “Tiểu thư, vị tiên sinh ấy thật sự đãtrả phòng, xin cô đừng náo loạn nữa.”
Nàng bơ phờ tiến vào trong phòng, không khí lạnh từ điều hòa trànngập toàn bộ phòng, mọi thứ có vẻ sạch sẽ chỉnh tề, sớm không còn hơithở của Gia Cát Tung Hoành……
Nàng kinh ngạc nhìn phòng trống, cuối cùng che mặt khóc nức nở, cả người nhũn ra ngồi bệt xuống thảm.
Hắn cứ đi như vậy sao? Để lại tất cả những kí ức triền miên cùng nàng tối đó trong cái phòng trống này? Nàng với hắn mà nói rốt cuộc là gì?Một nhân tình dùng qua rồi vứt bỏ? Nước mắt tràn ra trên mặt, nàng cảmthấy mình vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, trái tim và linh hồn đều tan rã,mà nàng sớm không còn sức lực để thu lại.
Không biết khóc bao lâu, một giọng nói âm trầm vang lên trên đầunàng. “Dù mày có khóc đến chết cũng không tìm được Thiên Quyền đâu……”
Nàng ngẩng đầu, nhìn gương mặt đẹp tuyệt thế kia, khàn khàn nói: “Hắn ở đâu?”
“Tên đó không muốn gặp mày.” Địch Kiếm Hoài cúi đầu nhìn nàng, tócdài rũ xuống, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng mang nụ cười lạnh lùng châmchọc.
“Nói cho tôi biết hắn đang ở đâu.” Nàng hỏi lại lần nữa.
“Mày thật cố chấp! Hắn tránh mày đơn giản là muốn tha cho mày mộtmạng, mày lại cố tình không hiểu nỗi khổ tâm của hắn……” Hắn đi vòngquanh nàng một vòng.
“Cái gì?” Nàng cảnh giác đứng lên, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Tuy nhiên, hắn có thể tha cho mày, tao thì không, Trình Nhất Hoa hại tao thành thế này, tao muốn lão trả giá thật đắt, mà cách làm lão đaulòng nhất, chính là giết hai đứa con lão……” Địch Kiếm Hoài nheo cặp mắtkhiến cho người ta hồn xiêu phách lạc, nở nụ cười ngoan độc.
“Anh nói gì?” Nàng kêu lên kinh hãi, da đầu lạnh buốt.
“Tao nói gì mày nghe không hiểu? Thiên Quyền không thể ra tay giếtmày, vậy thì tao làm vậy.” Không biết hắn lấy một cái lông chim bằng kim loại từ đâu ra, bước lại gần nàng.
Gia Cát Tung Hoành muốn đối phó với một mình Trình Nhất Hoa, nhưnghắn thì không, hắn muốn Trình gia tuyệt hậu, muốn Trình Nhất Hoa nhà tan người mất mới có thể tiêu mối hận trong lòng hắn.
“Vì sao? Rốt cuộc các ngươi cùng cha ta có thâm thù đại hận gì?” Nàng không hiểu, Bắc Đẩu Thất Tinh họ cùng cha nàng ân oán thực sự sâu nhưvậy sao?
“Thì ra mày vẫn chưa không biết à? Ông bố vĩ đại của mày trước kia là tên buôn lậu thuốc phiện kiêm buôn người, Xí nghiệp Hải An bọn mày, tất cả đều là dùng mồ hôi và máu mà dựng nên.” Địch Kiếm Hoài kẹp cái lôngchim vào ngón giữa và ngón trỏ, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.
“Anh có chứng cớ gì không mà lên án ba tôi?” Nàng phẫn nộ kêu.
“Anh có chứng cớ gì không mà lên án ba tôi?” Nàng phẫn nộ kêu.
“Chứng cớ? Hừ, Bắc Đẩu Thất Tinh bọn tao chính là chứng cớ chân thựcnhất, nhờ vào thằng bố mày, mỗi người trong bọn tao đều trải qua thốngkhổ không ai có thể tưởng tượng, mắt của Thiên Quyền, cánh tay của Thiên Toàn, chân của Khai Dương, sức lực của Ngọc Hành, cổ họng của DiêuQuang, còn có vai của tao…… Sở dĩ bọn tao biến thành người không giốngngười, quỷ chẳng ra quỷ, tất cả đều do bố mày tạo nghiệt! Là do năm đó lão bán những đứa bé vô tội cho phòng thí nghiệm, là lão đẩymạnh bọn tao vào vực sâu vô tình tàn khốc……” Địch Kiếm Hoài càng nóicàng hận, do thù hận kích động cảm xúc, trong cơ thể biến chủng, gen dần dần biến đổi.
Đứa bé? Phòng thí nghiệm? Trong lòng nàng kinh hãi, vì nàng còn nhớ rõ khi cha gặp ác mộng đã thì thào những lời này!
Chẳng lẽ…… Cha thật sự bán một lũ trẻ cho phòng thí nghiệm, mà GiaCát Tung Hoành và các thành viên khác của Bắc Đẩu Thất Tinh đều là vậthi sinh cho thí nghiệm?
“Mắt của Tung Hoành chẳng lẽ cũng do thí nghiệm tạo thành?” Nàng đau lòng nhớ tới đôi mắt quái dị của Gia Cát Tung Hoành.
“Đúng, mắt hắn là do bàn tay con người can thiệp, còn tao…… Có muốnnhìn một chút xem bọn họ đã làm gì trên người tao không?” Hắn cười khẩy, xoay mình ôm lấy vai, thống khổ cởi áo xuống ngang thắt lưng, tiếptheo, hai đạo ánh sáng kim loại từ xương bả vai hắn mọc ra, tiếng kimloại cứng ma sát va chạm nhau hỗn loạn, đôi cánh mở rộng tỏa hào quangchói mắt.
Trình Duy Ân quả thực bị dọa choáng váng, mọc ra từ người Địch Kiếm Hoài, đúng là một đôi…… Cánh kim loại!
Trời….. Trời ơi! Đây….. Đây là cái gì?
“Anh……” Nàng nghẹn họng nhìn trân trối, run run không thôi.
Địch Kiếm Hoài chớp động hai cánh, lạnh lùng ngạo nghễ nhìn nàng đang vừa kinh hoàng vừa sợ hãi. “Đẹp không? Mấy nhà khoa học điên kia tự cho mình là thượng đế, vọng tưởng chế tạo ra một thiên sứ, sau khi tao bịhọ cải tạo, đã trở thành bộ dạng buồn cười này.” Hắn nhe răng cười, sátkhí trong mắt dần đậm hơn.
“Sao…… Lại như vậy?” Nàng không thể tưởng tượng được trên đời này lại có người quỷ dị như vậy.
“Bố mày phải chịu toàn bộ trách nhiệm về việc khiến cho thân thể bọntao thành ra thế này, lão phải chết, nhưng trước khi hắn chết, tao muốntặng lão chút lễ vật……” Hắn nói, cầm lông chim trong tay nhắm vào nàng.“Xác của mày!”
Nàng nói không ra lời, mọi chuyện đều không giống thực tế, nàng cơ hồ hoài nghi chính mình có đang mơ……
“Chết đi!” Hắn kêu nhỏ một tiếng, lông chim trong tay cùng lúc bay vụt ra, vừa nhanh vừa mạnh bắn tới mi tâm nàng.
Một đạo kình phong đập vào mặt, nàng trợn to mắt, hô hấp cứng lại.
Đúng lúc này, một chùm tia laser đỏ lóa mắt đánh tới lông chim, chuẩn xác đánh rớt lông chim, hóa giải vũ khí giết người sắc bén của ĐịchKiếm Hoài.
“ Thiên Quyền!” Địch Kiếm Hoài nhìn cửa quát khẽ.
Nàng cứng ngắc quay đầu, Gia Cát Tung Hoành, người làm nàng vừa yêuvừa hận không biết xuất hiện ở cửa từ khi nào, khuôn mặt tuấn tú dài ra.
“Ai nói ngươi có thể động vào cô ta?” Gia Cát Tung Hoành chậm rãi thong thả bước vào, trầm giọng chất vấn.
“Vì sao không thể giết nó? Chỉ cần là họ Trình, ai cũng đáng chết!” Địch Kiếm Hoài cả giận nói.
“Đối tượng của chúng ta là Trình Nhất Hoa, không phải cô ta.” Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng nói.
“Sao, hay bởi vì hai người đã từng lên giường, cho nên ngươi mềm lòng?” Địch Kiếm Hoài khẩu bất trạch ngôn (nói không biết nghĩ, không suy xét).
“Câm miệng! Thiên Xu nói, giao tất cả cho ta xử lý.” Lửa giận lóe ra trong mắt Gia Cát Tung Hoành.
“Ngươi giống Thiên Toàn bị đàn bà làm mụ mẫm đầu óc, không rõ hoàn cảnh, không có tư cách chỉ huy ta!” Địch Kiếm Hoài hừ nói.
“Ngươi dám động đến một cọng lông của nàng, ta sẽ giết ngươi.” GiaCát Tung Hoành không nóng giận, không phô trương thanh thế nói.
Địch Kiếm Hoài ngây ngẩn cả người, vì một nữ nhân, mà ngay cả ThiênQuyền trầm ổn thông minh cũng biến thành một đồ đầu lừa? Tình yêu rốtcuộc là cái gì? Hại Thiên Toàn còn chưa đủ, còn làm cho Thiên Quyền cũng mất đi lực phán đoán!
“Được lắm, ta đây cũng phải thử một chút xem ngươi làm sao giết ta!”Hắn cười điên cuồng, phút chốc nhằm vào Trình Duy Ân bắn ra hơn mười cái lông chim.
Gia Cát Tung Hoành dùng tia sáng từ mắt đánh rơi mấy cái, bước dài về phía Trình Duy Ân, ôm lấy nàng nhào ra phía sau sô pha, số lông chimcòn lại liền găm trên sô pha.
Nàng kinh hãi không thể tự hỏi, thu người núp vào lòng Gia Cát Tung Hoành.
Địch Kiếm Hoài nhảy lên đứng trên lưng sô pha, lại ra tay công kích.Gia Cát Tung Hoành ngửa đầu nhìn hắn, ánh sáng từ đồng tử mắt bắn ra như tên, nhất nhất đánh rơi lông chim, nhưng còn một cái đánh thẳng đến sau đầu Trình Duy Ân, bất đắc dĩ, hắn lấy tay che sau đầu nàng, lông chimliền đâm vào cánh tay hắn!
Địch Kiếm Hoài giật mình, ngay tại khoảnh khắc này, Gia Cát TungHoành trừng mắt, một đạo ánh sáng cảnh cáo sượt qua đôi má tuấn mỹ củahắn, vẽ thành một đạo vết thương……
Hai người giằng co như vậy, thật lâu không nói câu nào.
Trình Duy Ân không biết đã xảy ra chuyện gì, từ trong vòng tay GiaCát Tung Hoành ngẩng đầu, thấy một cái lông chim găm sâu vào tay hắn,nàng thất thanh kêu hoảng: “Tay anh……”
“Không sao.” Hắn không hề nhăn mặt rút cái lông chim ra, vứt trên mặt đất.
Địch Kiếm Hoài lau vết máu trên mặt, khó tin nhìn hắn. “Vì bảo hộ cô ta, ngươi thà rằng để chính mình bị thương……”
Gia Cát Tung Hoành mặc kệ không hé răng, Trình Duy Ân trong lòng run sợ khi nhìn thấy máu chảy trên tay hắn.
“Thật nực cười, ngươi bảo hộ cô ta cũng vô dụng, chỉ cần Trình NhấtHoa chết, nói không chừng cô ta sẽ hận ngươi cả đời, lòng thù hận này,dù bao nhiêu kiếp cũng không thể tiêu tan, ngươi như vậy là tự chuốc khổ vào thân.” Địch Kiếm Hoài bỏ lại một câu mỉa mai, thu hồi cánh, cămgiận rời đi.
Gia Cát Tung Hoành đương nhiên biết hắn cùng Trình Duy Ân đã khôngthể cứu vãn, nhưng hắn cũng không muốn để nàng bị cuốn vào cừu hận giữaTrình Nhất Hoa và Bắc Đẩu Thất Tinh, người bán bọn họ là Trình Nhất Hoa, không phải nàng, nhưng hắn hiểu những người khác không nghĩ vậy, nhấtlà Thiên Ki và Diêu Quang, hắn biết rõ bọn họ hận không thể đem cả nhàhọ Trình giết hết.
Cho nên, sáng nay khi hắn phát hiện Địch Kiếm Hoài không đi cùngnhững người khác, biết sự tình không ổn, bởi vậy lo lắng liên lạc vớiluật sư, nghe luật sư bảo Trình Duy Ân chạy đến khách sạn tìm hắn, hắnliền khẩn cấp chạy lại đây.
May mắn tới kịp…… Hắn âm thầm thở ra một hơi.
“Tay anh……” Trình Duy Ân vội vã lấy khăn tay bịt lên miệng vết thương, thâm tình khó giải.
“Tay tôi không sao, chỉ là xin cô rời khỏi đây nhanh lên, tôi có thểcứu cô một lần, cũng không cam đoan có lần sau, nếu lại bị Thiên Ki bắtđược, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, về nhà đi.” Hắn lạnh lùngđẩy nàng ra, xoay người muốn đi.
“Đợi chút……” Nàng gọi hắn lại, tất cả nỗi đau lại dồn lên ngực.
Hắn đứng yên, nhưng không quay đầu.
“Tất cả những việc anh làm…… Đều vì báo thù sao?” Nàng run giọng hỏi.
“Đúng.”
“Các anh không thể không giết cha tôi?”
“Đúng.”
“Hiện tại người chỉ là một ông già ốm yếu, dù thế cũng không thể tha sao?” Nàng âm thanh ai oán hỏi.
“Không thể.”
“Tôi sẽ dùng mạng của tôi đổi lấy mạng cha tôi! Chỉ xin các anh đừng hại người……” Nàng hô to.
Hắn cắn chặt răng, quắc mắt quay đầu. “Mạng cô không đáng tiền, Trình Duy Ân, cô cho là cô chết thì những đột biến gen trên thân thể chúngtôi có thể tan biến sao? Nói cho cô biết, cho dù cha cô chết một trămlần, những đứa trẻ đã chết ở phòng thí nghiệm cũng không thể sống lại!Thứ bọn tôi muốn, chính là công đạo! Trình Nhất Hoa thiếu bọn này cũngkhông chỉ một mạng.”
Sau khi nhìn biến dị kinh người của Thiên Ki Địch Kiếm Hoài, nàng cóthể hiểu được hết nỗi hận thù của họ, nhưng nàng sao có thể trơ mắt nhìn cha bị bọn họ hạ độc thủ?
“Tôi là con gái của Trình Nhất Hoa, dù người có lỗi với các anh, tôi cũng muốn bảo vệ người!” Nàng kiên quyết nhìn hắn.
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ không lãng phí thời gian làm việc không lượngsức mình ở đây, hãy suy tính tương lai mình cho tốt đi!” Hắn hừ lạnh.
“Sau khi yêu anh, tôi còn có tương lai sao? Anh cướp đi tất cả, trong đó bao gồm Xí nghiệp Hải An, ngoài ra còn trái tim và linh hồn tôi, anh nói cho tôi nghe, tương lai của tôi ở đâu?” Nàng chua xót oán hận hôto.
Hắn biến sắc, hít một hơi thật sâu.
“Đừng hỏi tôi, tôi và cô chẳng còn quan hệ gì, khiến cô động tình làmột phần kế hoạch của tôi, khiến cô không phòng bị, giao hết tư liệu cơmật của Xí nghiệp Hải An cho tôi.” Hắn tuyệt tình nói.
Nàng mặt tái xanh, toàn thân xiêu vẹo.
“Anh…… Ý anh là anh chưa từng yêu tôi?”
“Yêu là cái gì? Ôm, hôn môi, lên giường…… Cái này gọi là yêu sao? Hừ, đừng quá ngây thơ, loại việc này tôi đã làm cùng rất nhiều đàn bà, hômnay cứu cô, xem như đáp lễ ngày đó cô dâng thân thể cho tôi……” Hắn khinh miệt, tàn nhẫn nói.
Nàng không thể nhịn được nữa, xông lên trước, “bốp”, thưởng hắn một cái tát.
Hắn không né tránh, lẳng lặng nhận cái tát của nàng.
“Anh là tên hỗn đản! Tôi hận anh…… Tôi hận anh!” Nàng tức giận tớimức phun trào hô to, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mắt chan hòa nướclao khỏi phòng.
Muốn hận…… Thì cứ hận đi!
Hắn nhắm mắt, thở dài trong lòng, là hắn bức nàng hận hắn, so vớiyêu, hận ngược lại có vẻ dễ kích động người ta tiếp tục sống hơn.
Chính hắn cũng sống lại từ trong thù hận……
“Như vậy được không?” Diêm Quýnh lặng lẽ xuất hiện ở cửa, nhíu mày hỏi.
“Không có gì không tốt, điều duy nhất ta có thể làm chính là buôngtay với nàng.” Hắn mở mắt, đi tới chỗ Diêm Quýnh đứng ngoài cửa, tiệntay đóng cửa phòng.
“Ngươi cho là ngươi thật sự buông được nàng? Yêu và hận chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh, yêu một người hoặc hận một người sẽ tự buộcchặt mình vào đó, nàng yêu ngươi, cũng hận ngươi, lòng của nàng cũng bịhai mảnh lưới này cuốn chặt, ngươi không đi giúp nàng cởi bỏ, nàng sẽđau khổ hơn cả chết, mặt khác, ngươi cũng vậy.” Diêm Quýnh bùi ngùi nói.
Hắn cho hai tay vào túi quần, cười khổ nói: “Ngươi viết giỏi, tài ăn nói cũng tốt lên nhỉ?”
“Ta chỉ là hoàn toàn tỉnh ngộ một việc, khi người ngươi yêu đau khổ,ngươi cũng sẽ chẳng khá hơn là bao.” Đây là kết luận sâu sắc của DiêmQuýnh.
Hắn liếc nhìn Diêm Quýnh, thực hâm mộ Diêm Quýnh có thể bất chấp tất cả để yêu.
“Cho ta một điếu thuốc đi!” Hắn nói.
“Nó không thể gây tê cho trái tim được đâu.” Diêm Quýnh vẫn đưa mộtđiếu cho hắn. Hắn biết Thiên Quyền không hút thuốc, người này chính làchán ghét mùi thuốc lá.
Gia Cát Tung Hoành ngậm lấy điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi dài,lại phun ra. Hắn vẫn không thích mùi thuốc như cũ, hút thuốc chỉ để anủi đôi môi tịch mịch của hắn giờ phút này mà thôi……
“Đi thôi! Chúng ta không nên để Trình Nhất Hoa chờ lâu……” Hắn thâm trầm nói.
Thời gian đã đến, nên đi nghiệm thu kết quả của nhiệm vụ lần này.