Khuynh Thành biết giữa bọn họ lúc này có vấn đề, hơn nữa là vấn đề cựclớn. Tuy hai người qua đêm cùng một phòng, nhưng Hàn Ngự Tuyệt cũng vẫnđi rồi. Trước khi nàng tỉnh lại, hắn một mình rời đi, hắn thật sự đã bỏlại nàng. Võ công Khuynh Thành không kém, nàng biết hắn rời đi. Hay cóthể nói, nàng còn si tâm vọng tưởng, vọng tưởng hắn sẽ đánh thức nàng.
Nàng đưa tay đẩy cửa sổ ra nhìn hắn rời đi, khóe môi khẽ nhếch lênthành một mạt mỉm cười thật thê lương. Thiên hạ có bữa tiệc nào khôngtàn, bọn họ chỉ là ‘bằng hữu bình thường’, sớm muộn cũng sẽ phải tách ra thôi. Nàng là yêu hắn sao ? Nếu không tại sao lại khó chịu như thế ?Tiếc là hoa rơi có ý, nước chảy vô tình. Lần đầu tiên nàng có cảm tìnhvới một nam nhân, vậy mà lại thành kết cục thế này, mối tình đầu của Độc Cô Khuynh Thành liền chết yểu từ trong trứng nước như thế. Nàng thậmchí còn chưa tới bước thổ lộ cùng đối phương kia mà, thật là bi ai. Mộtgiọt lệ khẽ chảy ra từ khóe mắt, rơi xuống bàn tay nàng, thật nóng hổilàm sao.
« Nha đầu ngốc, muội khóc cái gì ? » Một âm thanh ôn nhu lười biếng vang lên bên tai nàng, không cần đoán cũng biết là ai.
Khuynh Thành vội lau khô nước mắt, cũng không quay đầu lại. « Con mắtnào của huynh thấy muội khóc chứ, nơi này gió lớn huynh không thấy sao ? Thật là ngốc mà. »
« Thế sao ? » Độc Cô Tiêu Diêu bất đắc dĩ cười. « Khuynh Thành, sao muội lại ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-khoc-phu-quan/96499/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.