« Chúng ta đi đâu đây ? » Được Hàn Ngự Tuyệt ôm nhảy lên ngựa như cũ,Độc Cô Khuynh Thành cười xảo quyệt như hồ ly. Xem ra hắn vẫn là bỏ không nổi chính mình, liền tiếp tục đi theo hắn kiếm chút cơm vậy.
« Hoa Sơn. » Kỳ quái, sao hắn lại phải nói với nàng chứ.
Té ra hắn cũng muốn tìm bảo tàng của mẹ. « Để tìm bào tàng. » Ngữ khí của nàng không khỏi có chút mất mát.
« Đúng. »
« Vì sao người trong thiên hạ đều phải đi lấy đồ của nhà… ừhm, đồ củangười khác chứ. Không phải của mình, vì sao muốn hưởng. » Đồ trân bảo đó đều là Bạch thúc thúc kiếm về, là Lục thúc thúc tặng mẹ nàng làm hồimôn, mẹ nàng dùng là lẽ đương nhiên, người khác dùng chắc chắn không hợp lý.
Khuynh Thành thất thần buồn bã, vẻ mặt nàng hoàn toàn lọtvào mắt hắn. Hắn nhịn không nổi phải nói với nàng. « Ta không giống bọnhọ. » Hắn không muốn nàng hiểu lầm hắn là hạng người ham phú quý. Hắntìm đến những thứ đó là để đổi lấy tự do cho bản thân. Nếu hắn thật sựcó được bảo tàng của Mộ Dung Ý Vân, hắn sẽ có thể vĩnh viễn giữ nàng bên người. Vĩnh viễn, có còn xa lắm không ? Đột ngột hắn bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng hốt. Hắn từng gặp qua vô số mỹ nhân, vì sao lại có cảmgiác động tâm với tiểu nha đầu này ? Không lẽ vì mình lâu rồi không động đến nữ nhân nên có ý nghĩ bất chính chăng ? Hàn Ngự Tuyệt vốn luôn tựxưng mình có khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-khoc-phu-quan/96498/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.