Độc Cô Khuynh Thành đi theo Hàn Ngự Tuyệt, sau khi xuống tới chân núi,Hàn Ngự Tuyệt chỉ cần huýt sáo một cái, không biết từ đâu nhảy ra mộtcon tuấn mã. Hắn ngay cả đón chào vỗ về nó cũng không làm, cũng chẳngnói gì cả, cứ thế nắm eo nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, bắt đầu quá trình đi chung đường. « Hàn đại ca, chúng ta đang đi đâu thế ? » Khuynh Thành tựa vào ngực hắn, tay choàng eo hắn, bộ dáng thập phầnmờ ám. Nàng nhất thời hứng lên muốn đi theo hắn, thầm muốn bảo hộ chohắn. Sau khi xuống núi, nàng vốn thừa sức tự bảo vệ, còn muốn cậy nhờhắn sao ? Đường đường là con gái của Thiên hạ đệ nhất võ công, ngay cảbản thân còn không tự bảo hộ được chẳng phải đáng cười sao. (Thế đêm qua ai run lẩy bẩy khi gặp sói hoang đấy ? = =) « Ngươi muốn điđâu ? » Hắn liệu có nên nói cho nàng hắn phải về Tuyệt Mệnh Môn nhậnmệnh rồi sau đó tiếp tục đi giết người không nhỉ ? Chỉ sợ nàng đươngtrường lăn đùng ra ngất xỉu mất thôi. Khuynh Thành ngẩng đầulên liếc hắn một cái, một tay gãi cằm. « Ta… không biết đường, cũngkhông có chỗ để đi. » Tuyệt đối không thể về nhà, cha mẹ nhất định lạiđem nàng đuổi ra khỏi, thậm chí có khi còn muốn tự thân mang nàng tớiThiên Kiếm sơn trang nữa. Đi Bách Hiểu Đường tìm Lục thúc thúc ư ?Không, Lục thúc thúc nhất định đem hành tung của nàng nói cho cha mẹnàng. Đi Tận Thiên Cốc tìm Phượng cô cô ? Cũng vậy, quên đi, cho dùPhượng cô cô không bán đứng nàng, mấy vị thúc thúc của nàng nhất định sẽ làm thế, lập tức báo cho cha nàng mang nàng về nhà dạy dỗ. «Nhà ngươi ở đâu ? Ta đưa ngươi về. » Hàn Ngự Tuyệt mặt không đổi sắc,ngữ khí bình thản. Cô nàng này thoạt nhìn là biết không có võ công, lạingu ngu ngốc ngốc, vẫn là nên thừa dịp mà rũ bỏ cho xong. Nếu cứ như vầy bỏ lại nàng, lại lo lắng nàng gặp người xấu, tốt nhất vẫn là đưa nàngvề nhà. Kỳ quái, hắn một thân Lãnh Diện Diêm La Hàn Ngự Tuyệt từ lúc nào lại trở nên mềm lòng ? Lại đi quan tâm sự sống chết của một cô nhóc ?Có khi nào ngây ngốc ở trong vùng núi vài ngày bị ấm đầu rồi không ?Thật là không hiểu mà. Khuynh Thành vội vã lắc đầu. « Không vềđâu, cha mẹ muội lại bắt muội lập gia đình, muội không muốn lấy chồngmà. » Nàng khó khăn mới chuồn được ra ngoài, mặc kệ hôn ước hôn sự cáigì, nàng không xuất giá đâu. « Vậy ngươi muốn đi đâu ? » Khuynh Thành mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn. « Muội khôngbiết, muội không còn chỗ nào để đi cả. Hàn đại ca, huynh thu nhận muộiđược không ? » Khuynh Thành thật đúng là không còn chỗ nào đi hết, nàngnếu không đúng hẹn đến Thiên Kiếm sơn trang, cha mẹ nhất định đi tìmnàng. Bách Hiểu Đường thế lực lớn như thế, muốn tìm nàng dễ như trở bàntay. Ngoại trừ Thiên Kiếm sơn trang, thiên hạ rút cục không có chỗ chonàng dung thân. « Không được. » Kỳ thật hắn rất muốn giữ nàngbên người, chính là hắn không thể. Trước khi chuyện kia được giải quyết, hắn không muốn liên lụy tới nàng. « Vì sao ? Muội có thể làmnô tì cho huynh, muội cái gì cũng biết làm mà. » Nàng được Mộ Dung nữhiệp dạy dỗ theo phương pháp mới từ bé, cho tới giờ luôn chủ trương tựdo hôn nhân. Nàng không muốn gả cho con của Bệnh Thần Kinh thúc thúc,nàng phải đào hôn thôi. Ý niệm đào hôn này từng xuất hiện trong đầu nàng mấy trăm lần, nhưng hiện tại đã biến thành sự thật. Xem ánh mắt củahắn, có vẻ võ công của vị Hàn đại ca này không tồi, tựa hồ không phảingười bình thường. Có hắn trợ giúp, trốn cha mẹ hẳn dễ hơn nhiều. « Ngươi phải gả cho ai ? » Tự dưng hắn xuất hiện ý tưởng muốn giết cái gã chết tiệt kia để ‘độc chiếm giai nhân’. « Hàn đại ca, huynh có võ công lợi hại như thế, hẳn là phải rất có uydanh phải không ? Có thể nào nói cho muội huynh làm gì chăng ? Còn có,không phải huynh cũng nằm trong danh sách thập đại cao thủ của Anh HùngPhổ chứ ? » Hơn 20 năm trước sau khi Mộ Dung sơn trang lạc bại, dĩ nhiên Thiên Kiếm sơn trang trở thành Võ Lâm đệ nhất thế gia, Bệnh Thần Kinhthúc thúc được đề cử làm minh chủ Võ Lâm. Nếu Hàn Ngự Tuyệt nói chỉ làmột nhân vật nhỏ bé, nàng không muốn liên lụy tới hắn. Bất quá, Hàn NgựTuyệt không giống vô danh tiểu tử chút nào cả. Nếu hắn thật sự có lợihại, ít nhất sau này có thể lấy tên hắn dọa người. Mẹ nàng quả hay nóiđường ai nấy đi, không được lấy danh nghĩa của các thúc thúc bá bá cô cô dì dì của nàng để mang đi dọa người khác. Chỉ có điều tự dưng giao kếtđược với một bằng hữu lợi hại, hẳn chuyện này sẽ không giống vậy chứ. Hàn Ngự Tuyệt đột nhiên cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm khó lường dừng lại nhìn nàng. Rồi hắn ngẩng đầu nhìn tới trước. « Lãnh Diện Diêm La. » Rút cục hắncũng nói cho nàng biết danh hiệu của mình, nha đầu này liệu có khi nàobị dọa rơi xuống đất chết ngất không ? Hắn thậm chí còn định thả nàngxuống đất cho an toàn. Khuynh Thành mị mị cười liếc hắn mộtcái. « Sao huynh lại có cái ngoại hiệu đáng sợ như thế cơ chứ ? Bất quámuội thích, nó giống như huynh vậy, ác ác là… » Hắn thiếu chút nữa lănxuống đất, lần đầu tiên có người nghe thấy danh hiệu Lãnh Diện Diêm La,còn có thể cười mỉm nói với hắn nghe ác ác sao ? Có phải đầu óc nàng cóvấn đề rồi ? « Ngươi không phải người trong giang hồ đúng không ? » Hắn đáng ra phải sớm nghĩ tới điều đó chứ, nghĩ mà tiếc cho cáidanh Lãnh Diện Diêm La, cũng có lúc xem nhầm người rồi. Khuynh Thành gật đầu. « Ta không phải. » Nàng còn chưa sinh ra đã bị lôi đi ‘thoái ẩn’ còn đâu. « Ta là thiếu chủ Tuyệt Mệnh Môn. » Đồng thời cũng là sát thủ xuất sắcnhất, cho tới giờ còn chưa thất thủ lần nào, được liệt vào đệ nhất thậpđại sát thủ. Hắn nói với nàng cái đó làm gì, nàng có biết đâu. Khuynh Thành vui vẻ cười to. « Thế ư, vậy võ công của huynh hẳn rất lợihại phải không ? » Nàng không cảm thấy kỳ quái chút nào, lúc mới gặp hắn nàng đã đoán được một chút. Khí chất lãnh ngạo trên người hắn ngườibình thường sao có nổi. « Tuyệt Mệnh Môn chuyên đi giết người,chỉ cần đưa tiền, giết ai cũng được. » Hắn phải dọa nàng thôi, dọa chonàng không dám đi theo hắn nữa. « Muội biết. » Giọng nói củanàng bình thản, không có chút kinh ngạc nào. Tuyệt Mệnh Môn nàng biết rõ như lòng bàn tay. Chỉ là… sao nàng không biết tí gì về gã họ Hàn nàynhỉ ? Người này hai năm trước mới xuất môn, từ lúc nàng ẩn cư trong núi, hoàn toàn tuyệt giao cùng bên ngoài, được nhiên là không biết rồi.Trước năm nàng 16 tuổi, lục thúc thúc hàng năm đều lên núi một lần, đemđầy đủ tư liệu các loại trong giang hồ tới cho mẹ nàng đọc giải sầu. Chỉ cần Bách Hiểu Đường có cái gì, trong nhà nàng có cái đó. Thậm chí BáchHiểu Đường không có, trong nhà nàng cũng có. Ví dụ như tư liệu do TiêuDiêu công tử kể lại, chỉ có người trong nhà nàng biết thôi a. 4 nămtrước, Độc Cô phu nhân Mộ Dung Ý Vân đột nhiên hoàn toàn ẩn cư, không hạ sơn, không cần đọc tư liệu, hại nàng sự tình giang hồ 4 năm qua cái gìcũng chẳng biết. Ngữ khí vốn bình thản của Hàn Ngự Tuyệt giờ cũng có chút biến đổi. « Ngươi còn dám đi theo ta không ? » « Sao lại không dám chứ ? » Nàng vẫn như trước, thuần nhất mỉm cười. « Ngươi sẽ bị võ lâm chính đạo coi thường, thậm chí có thể mất đầu nhưchơi. » Một luồng lạnh buốt chầm chậm nổi lên trong lòng hắn, rút cụclai lịch của cô ả này là thế nào ? Hắn đã nói bản thân là thủ lĩnh tổchức sát thủ, vì sao nàng vẫn không chút sợ hãi, hai tay vẫn không biếtsợ ôm chặt lưng hắn ? Khóe miệng nàng khẽ mỉm cười khinhthường. « Muội biết huynh sẽ không giết muội, nếu muốn giết thì đã không cứu muội, đã không nói chuyện nhiều như thế với muội. Huynh bảo võ lâmchính đạo coi thường ư ? Hắc hắc, cái thứ đó trong mắt ta chả đáng cáigì. » Độc Cô Khuynh Thành nàng mà quan tâm tới thế tục lễ giáo, tám trăm năm trước đã chẳng cố đầu thai làm gì. « Ngươi không sợ người khác nói này nói nọ sao ? » Hắn bắt đầu có hứng thú, thậm chí còn có chút vui sướng nữa ? « Năm đó chuyện của Mộ Dung sơn trang nhị tiểu thư, Bách Hiểu Đườngđường chủ Mộ Dung Ý Vân ngươi hẳn là biết chứ ? Thanh danh nàng tệ nhưvậy, mà vẫn sống vui vẻ hạnh phúc đấy thôi ? » Chuyện cũ của cha mẹ nàng đọc đi đọc lại không biết mấy trăm lần, mỗi lần đều cảm thấy kinh tâmđộng phách. Mẹ thật dũng cảm, có gan theo đuổi tình yêu của mình. Chỉcần bản thân hạnh phúc là được rồi, còn cần để ý người khác nói gì sao ? Ánh mắt Hàn Ngự Tuyệt lóe lên một tia kinh ngạc, Tuyệt Mệnh Môn tin tức luôn linh thông, kỳ nhân thế hệ trước là Mộ Dung Ý Vân lẽ nào hắn không biết. Năm đó Mộ Dung Ý Vân cùng giáo chủ Thiên Ma Giáo mến thương nhau, nửa đường đào hôn, tự hủy khuê dự (danh dự khuê nữ). Mộ Dung Ý Vân thàphụ người trong thiên hạ chứ không phụ Độc Cô Hàn, cuối cùng kết nghĩaphu thê. Hai người cùng luyện thành võ công Lạc Hoa Lưu Thủy, thiên hạvô song, Mộ Dung Ý Vân đại nghĩa diệt thân, giết chết cha mình là MộDung Nghĩa, kẻ bại hoại của võ lâm. Sau đó hai vợ chồng cùng nhau biếtmất. Có người nói bọn họ ẩn cư thế ngoại, cũng có người nói họ ẩn cưtrên Thiên Sơn, càng khoác lác mà bảo bọn họ đã du tiên. Khoảng năm sáunăm trước trên giang hồ nồi lên một gã thiếu niên thần y, một thân bạch y một thân kiếm, hành tẩu giang hồ, làm việc dứt khoát, nhân nghĩa TiêuDiêu công tử. Nghe nói Tiêu Diêu công tử rất giống Độc Cô Hàn, có ngườihoài nghi hắn là con trai cặp vợ chồng đó. Đồn đại rốt cục vẫn chỉ làđồn đại, không có chứng cớ gì. Bốn năm trước Tiêu Diêu công tử đột ngộtbiến mất, cho dù Bách Hiểu Đường cũng không tra ra tung tích hắn. TiêuDiêu công tử có phải con của họ không cũng rất khó nói, chỉ có thể khẳng định là, Độc Cô Hàn cùng Mộ Dung Ý Vân đã trở thành giai thoại truyềnkỳ, tới hôm nay câu chuyện về bọn họ nhà nhà đều biết người người đềuhay, đem ra làm chuyện tán gẫu lúc nhàn rỗi. Chính là đột nhiên nàng nói đến Mộ Dung tiền bối làm gì ? Có thể nào nàng muốn theo gương đó ? « Tại sao đột nhiên lại nói tới người đó ? » Chuyện về Mộ Dung Ý Vânvốn đã bị đương nhiệm Đường chủ của Bách Hiểu Đường soạn tả thành ‘MinhNguyệt tiên tử truyện’, chẳng những người trong võ lâm, ngay cả thiênkim tiểu thư trong khuê các, quý phụ nhân các nhà giàu có đều tranh cướp về xem, nghe đâu còn truyền vào tận hoàng cung. Quán nước bên đường,trà dư tửu hậu cũng thường được nghe bàn luận về nó. Cho tới bây giờcũng không ít người này nọ dựa vào việc kể lại tích xưa của hai vợ chồng để kiếm cơm ăn. Nàng dù chỉ là một thiếu nữ bình thường, biết đến MộDung Ý Vân cũng chẳng có gì lạ. « Nàng ấy thật là dũng cảm,không cần để ý ánh mắt thế gian, theo đuổi mục đích của mình. Muội thậtsùng bái nàng, cũng muốn giống như nàng, theo đuổi hạnh phúc của chínhmình. » Nàng tin tưởng mẹ sẽ tán thành nàng làm như vậy. Mẹ thường nói‘sinh mệnh vốn đã quý, ái tình càng quý hơn’. Kỳ thật mẹ luôn hi vọngnàng có cuộc sống của chính mình, chỉ là ngại ngần đại ân của Bệnh ThầnKinh thúc thúc khiến mẹ nàng khó mà nói gì được. Hàn Ngự Tuyệtkhông nói gì cả. Mộ Dung Ý Vân quả thật là một kỳ nữ. Hiện giờ nữ nhântrên giang hồ đều bắt chước bộ dáng năm đó của nàng, qua đó có thể thấynàng không giống bình thường. Kỳ thật thanh danh của Mộ Dung Ý Vân vốnkhông tốt, chỉ từ sau khi nàng thoái ẩn, tình yêu của nàng và Độc Cô Hàn mới được người đời thừa nhận. Hơn nữa dưới tác động truyền thông mạnhmẽ của Bách Hiểu Đường, nàng nghiễm nhiên thành một hình mẫu của pháinữ. « Hàn đại ca, huynh hi vọng bạn đời của mình là dạng người thế nào ? » Nàng đột nhiên thật hiếu kỳ. Hắn dĩ nhiên không trả lời. Hắn là một sát thủ, không có tư cách nóitới tương lai. Ánh tà dương đỏ như lửa, soi rọi ánh mắt mê man của hắn. Điểm Thương sơn Một đôi vợ chồng ngồi tựa vào nhau cùng ngắm hoàng hôn. Ánh tà dương chiếu xuống bóng dáng bọn họ trải dài tới vô tận. « Khuynh Thành liệu có thể yêu Vô Vân không nhỉ ? » Người thiếu phụ mởmiệng, ánh mắt mơ hồ hiện vẻ lo lắng. Thiếu phụ kia đương nhiên là MộDung Ý Vân, chả biết có phải già lão thành tinh hay không, rõ ràng tuổiđã gần ngũ thập (50 tuổi),thoạt nhìn lại chỉ giống tam thập (30 tuổi)mà thôi, nếu ở hiện đại, nhất định còn có người theo đuổi cho mà xem.Nàng đã nếm qua không ít trân bảo khó tìm trên thế gian, năm tháng tuổitác đương nhiên hậu đãi nàng. Nam nhân bên cạnh nàng cười cười. « Nữ nhi tất có tâm tư của bản thân, nàng không cần lo lắng quá. »Không cần phải nói, hắn đương nhiên là Độc Cô Hàn, vẫn bộ dáng năm đó,cao ngạo lạnh lùng, cùng Mộ Dung Ý Vân thật sự là một cặp đôi tráingược. « Phải không ? Kỳ thật thiếp không muốn khuynh thành gảtới nhà họ Giang. » Hiện giờ Thiên Kiếm sơn trang đã là Võ Lâm đệ nhấtthế gia, làm mưu gia chủ mẫu của Võ lâm đệ nhất thế gia thật sự sẽ rấtmệt mỏi. Nàng biết Khuynh Thành kế thừa cá tính của nàng, làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi ngốc nghếch ở nhà chăm sóc gia đình, tốt nhất đừng đểbị hưu (li hôn). « Ta biết, chính là chúng ta có lỗi với TửNgang, hắn chỉ ra mỗi điều kiện duy nhất đó thôi. » Hắn ôm bả vai vợ yêu an ủi, sợ nàng buồn giận tới mệt người. « Rõ ràng là chúng tacó lỗi, lại phải đưa con gái đến bù, thật không công bình. » Mộ Dung ÝVân thật mất hứng. Trong lòng nàng luôn cầu nguyện, Khuynh Thành tốtnhất vẫn là có tình yêu của chính mình. Độc Cô Hàn đang địnhtrả lời thì thấy một con bồ câu bay tới phía trước. Hắn vòng tay ôm áithê nhảy lên trời, thê tử của hắn thỏa mãn cười vươn tay bắt lấy con bồcâu đó. Xuống tới mặt đất, nàng cười y như con mèo ăn vụng được cá, liến thoắng nói. « Không biết là ai truyền tin tới ? » Dù đang ẩn cư trongnúi, họ vẫn không cắt liên lạc với bằng hữu bốn phương, vì mục đích đóhọ luôn nuôi một cặp bồ câu. « Là thư của Bách Hiểu Đường. »Thị lực của hắn so với thê tử bị cận tốt hơn nhiều. (Vầng, ai đọc Cựcphẩm khí phụ sẽ biết, Ý Vân bị cận 4 đi ốp, xuyên không sau bị 1 chưởngđánh nát kính mắt rồi = =) « Thế ư ? » Mộ Dung Ý Vân tươi cười đọc nội dung, đọc xong sắc mặt đại biến. « Chàng xem đi. » Nàng đem bức thư giơ ra trước mặt trượng phu. Nhìn thấy vẻ mặt cười gian ác của thê tử, hắn chỉ sủng nịch cười. « Nàng lại muốn phá thế nào ? » « Không biết ai tiết lộ tin tức, cư nhiên dân tình biết hai mươi nămtrước khi chúng ta ẩn cư có dấu một đống bảo vật. Nếu mọi người chỉ biết là chúng ta dấu châu báu, lại không biết chúng ta giấu chỗ nào, ẩn cưnơi nào… không bằng chúng ta phá họ chơi. » Người đời không ai biết hành tung gia đình họ, đều là cám ơn Bách Hiểu Đường che dấu giúp. « Tùy nàng. » Đối với thê tử của hắn, hắn đều luôn bó tay thúc thủ. « Tốt lắm. » Mộ Dung Ý Vân lại bắt đầu chơi ác, chuẩn bị chế ra một vốđại bịp kinh động võ lâm. Dám có ý định đụng chạm tới Mộ Dung Ý Vân sao ? Đúng là không muốn sống. « Không ổn. » Nàng đột nhiên nhớ ra. « Nếu mọi người biết Khuynh Thành là con gái chúng ta, có khi nào bắt cóc nàng làm con tin chăng ? » « Không đâu, có Tử Ngang rồi, ai dám đả thương hại nàng ? » Bảo hộ một nữ hài tử còn không làm được, Bệnh Thần Kinh chết chắc. « Chỉ sợ bọn hắn âm mưu ám hại thôi. » Những kẻ xưng danh ‘đại hiệp’ phần đông chỉ là ngụy quân tử. « Khuynh Thành một thân võ công cái thế, người thường không thể gây thương tổn cho nó đâu. » « Đúng là nếu chỉ nhìn vào võ công, nó hoàn toàn có thể vào hàng ngũThập đại cao thủ. Nhưng nha đầu ngốc kia không có ý thức phòng địch,càng không có kinh nghiệm ngự địch, thiếp còn hoài nghi trong lúc nguycấp nó còn không biết ra chiêu sử võ thế nào, chỉ biết ngây ngốc rathôi. » Mộ Dung Ý Vân cúi đầu. « Thiếp bắt đầu hối hận không có mang nóxuống núi cho lịch duyệt giang hồ. » (đúng là hiểu con không ai bằng mẹ!) Độc Cô Hàn ôm ái thê vào lòng. « Không có việc gì đâu, nó đã học hết chân truyền của ta và nàng, cũng nên cho nó một mình hành tẩugiang hồ rồi. » « Hay bảo Tiêu Diêu đi bảo vệ nó, Tiêu Diêukhông những đã học hết võ công của chàng và thiếp, còn theo Kỳ thúc thúc học thêm một thân y thuật, nghe nói thằng bé ở ngoài có ngoại hiệu Tiêu Diêu công tử. Có Tiêu Diêu công tử bảo hộ, thiếp mới yên tâm cơ. » Nàng bắt đầu làm mặt nhõng nhẽo làm nũng, con cái đều đã lớn như vầy mà tính còn y như đứa trẻ. « Được rồi. » Đối với thê tử, hắn chưa bao giờ có quyền nói ‘không’. « Con ơi. » Quay lại chỗ ở, nàng lập tức gọi con. « Chuyện gì ạ ? » Độc Cô Tiêu Diêu khóe miệng hàm chứa nét cười, dương dương xuất hiện trước mặt mẫu thân. « Tiểu tử, học xong chưa ? Có thể đi bảo hộ cho muội muội của con không ? » « Con chưa học xong, mẹ tìm người khác đi ! » Tiêu Diêu chuẩn bị chuồnmất, vừa bước vài bước đã muốn bị lão nương túm trở về. (lão nương = mẹgià = =’) « Tiểu tử kia, con cư nhiên không nể mặt mẹ con à, thực là rầu lòng mẹ quá đi con có biết không hả ? » « Mẹ à, trẻ không học già khó học vào nha, mẹ thương cho tấm lòng ham học của con với chứ ! » « Quỷ con lớn đầu kia, có đi hay không thì bảo ? » Mộ Dung Ý Vân hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt hắn. Tiêu Diêu lơ đãng liếc thấy vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo của cha mình xong,xương cốt tê dại. Thật lạnh quá đi, trời sắp mưa sao ? « Ách, được rồimà. » Tiêu Diêu nhận thua, hắn không phải là sợ mẹ, mà chính là sợ chaphát hỏa. Làm cái gì cũng được, chính là không được làm mẹ không vuinha. Mộ Dung Ý Vân cười gian gian đánh giá thằng con trai. « Ta nghĩ Tiêu Diêu công tử nên xuống núi đi thôi. Bốn năm nay con luyện võthành cuồng si, còn có cái gì chưa học đâu ? » « Còn bao nhiêuthứ chưa học mà. Độc thuật của cha con mới học được có một chút. » Tuyệt đối không cần nghi ngờ, Độc Cô Hàn biết dùng độc. Mộ Dung Ý Vân chỉ mới thấy phòng thuốc của hắn, chưa từng thấy hắn dùng độc qua. Mãi tới saukhi bọn họ ẩn cư, đứa con trai tựa hồ rất có ý thích học độc dược, hắnthiện tâm đại phát mới dạy cho đứa con một ít lớp vỏ bên ngoài. (Ách,thiện tâm đại phát đi dạy nó dùng độc dược sao ? = =’) « Đủrồi. » Độc Cô Hàn chậm rãi hớp một ngụm trà. « Học nhiều đối với ngươikhông có lợi lắm. » Độc vật xét cho cùng là thứ hại người, hắn khôngthích dùng. Nếu không phải sư phụ bắt học, hắn không muốn học chút nào. Tiêu Diêu nản lòng lắc đầu. « Cha à mẹ à, cha mẹ có thật chỉ muốn conđi bảo hộ cho muội muội thôi sao ? » Hắn cười ám muội. « Chỉ sợ, là haingười muốn đuổi hai đứa con đi cho hai người… khụ khụ… » Hắn ho khan một tiếng không dám nói tiếp. Mộ Dung Ý Vân lôi ra một cái roi gỗ, làm bộ như muốn chạy qua đó, Tiêu Diêu chạy nhanh muốn khóc. « Mẹ ơicon sai rồi. Con biết sai rồi, con thật sự xin lỗi mẹ, thật sự xin lỗicha, thật sự xin lỗi quốc gia, thật sự xin lỗi nhân dân… » (Hết nói… ==’) « Đừng có làm bộ nói này nói nọ nữa. Mau cút đến Thiên Kiếm sơn trang bảo hộ cho muội muội của con đi. » « Tuân lệnh. » Tiêu Diêu một lòng chạy tóe khói, chạy tới không kịp thu thập hành trang, chỉ kịp bốc một nắm ngân phiếu nhét vào trong áo rồitrối chết chạy xuống núi. Thật sự mất mặt mà, hắn đường đường là TiêuDiêu công tử, cư nhiên lại sợ hãi một cái roi gỗ. Nguyên hắn vốn tínhphải đem võ công luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi mới ra đi,ai dè giờ bị mẫu thân áp bức, chỉ có thể xuống núi trước thôi. Bốn nămnay hắn quả thật si mê học võ, phí bao nhiêu tâm huyết công phu, chỉ hivọng tới ước hội Trung thu năm sau, có thể đả bại cái gã chết dẫm kia.Hắn nếu lại thua tiếp, thật là làm nhục tới thanh danh hàng đầu của chamẹ mà. « Lão bà, lên nóc nhà ngắm sao đi. » Độc Cô Hàn ôm áithê nhảy lên nóc nhà, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới gã nhitử đang trối chết chạy trốn kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]