« Grrraao… » Một thanh âm đáng sợ vang lên, đằng đằng sát khí, hẳn làcủa con thú đáng sợ nào đó. Độc Cô Khuynh Thành vốn là một kẻ thông minh liền mạnh mẽ mở to mắt.
Một đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục ở trước mặt nàng, cách khoảng năm thước, ánh mắt hoàn toàn không có hảo ý trừng trừng ngó nàng, rõ ràng coi nàng là bữa ăn đêm ngon lành. Toànthân nàng toát mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng đến ực một cái, giương đôimắt nhỏ cảnh giác nhìn chằm chằm con dã thú trước mặt.
Hàn NgựTuyệt đâu rồi ? Đột nhiên nàng nhớ ra còn có một người nữa kia mà ? Tênchết tiệt đó đi đâu vậy ? Nàng lặng lẽ kín đáo liếc một cái tới chỗ lúcnãy hắn vừa ngồi, hic, đến một cái bóng cũng còn chả có. Thằng cha đángchết đó thật không có nghĩa khí mà, cư nhiên chuồn mất, để lại mình nàng tặng cho sói hoang. Nhất thời nàng dục khóc vô lệ (muốn khóc mà khôngra nước mắt),thôi rồi Lượm ơi, thân gái xinh tươi thành bữa ngon cho dã thú. (Người qua đường : cô kia, thêm thắt gì nhiều thế, bản gốc nó cóhoa lá cành thế đâu | Lãnh Vân : kịa tui, không thích thì đừng đọc !=.=)
Khuynh Thành vốn là có luyện võ công đấy chứ, hơn nữa võcông không tồi chút nào. Nhất là khinh công, hoàn toàn học hết chântruyền của phụ thân, đáng tiếc ở thời điểm mấu chốt như thế này, cô nàng không có kinh nghiệm chiến đấu mang tên Khuynh Thành cư nhiên bỏ quênsự thật rằng mình có biết khinh công.
Hai chân trước của consói hoang cào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-khoc-phu-quan/96495/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.