Tĩnh phi là một người thức thời.
Ngày ấy, ta mắt lạnh nhìn A Mặc ngã xuống rồi lại quật cường bò dậy, thái giám tuyên chỉ tới. Ta nhớ hắn gọi là Lý Trưởng.
Lý Trưởng khiếp sợ nhìn ta, ít dám nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, chỉ là nhanh chóng nhớ tới thánh chỉ. Ta lẳng lặng nghe, chỉ cảm thấy máu cả người đều muốn đọng lại.
Dư nghiệt của Khuyển Nhung...... Tiêu Bình là thế nào biết? Cho dù ta là dư nghiệt của Khuyển Nhung, hắn thế nhưng lại không tìm ta đối chất, chỉ là đơn giản tìm tiểu thái giám tới tuyên chỉ, liền biếm ta vào lãnh cung? Tại sao!
Được, ngươi đã không cần ta nữa, như vậy ta cũng vậy sẽ không bao giờ gặp ngươi nữa! Ta muốn nhi tử của ngươi đeo trên lưng thù hận sống hết một đời, ta muốn...... Ta muốn về nhà......
“A Mặc, giúp mẫu phi tìm được Thủy Lưu Ly. Nhất định phải tìm được Thủy Lưu Ly......”
Ta không nhớ rõ mình nói bao nhiêu câu với Tiêu Mặc, chỉ biết là sau khi thân thể đã không chịu ý thức khống chế. Ta giống như nhốt mình lại, giống như cầm đao cắt nát khuôn mặt mang đến vinh dự cho cũng là mầm tai vạ gây tai họa cho ta, dường như cũng không ngừng ca xướng......
Hình như Tiêu Bình tới thăm ta, hình như cũng chưa có tới. Tất cả tất cả, ta đều không nhớ rõ......
—————— ta là tuyến phân cách —————
Rốt cuộc Liên phi kể xong chuyện xưa của nàng, Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy kinh hãi. Nàng theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998729/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.