Gia tộc của Tĩnh phi cùng Hạ Lan gia là thế giao (mấy đời thân nhau) có thể coi như người thân, tình cảm của nàng và Hạ Lan Thụy cũng rất tốt.
Ta ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng nên cảm thấy chán ghét hoặc là buồn cười, nhưng lúc Tiêu Bình nói như vậy, trong lòng của ta thế nhưng hiện ra một chút dịu dàng. Ta rúc vào trước ngực hắn, nhớ hắn đối với ta rất tốt, chỉ cảm thấy sinh hài tử cho hắn cũng không xấu.
Chẳng lẽ tình cảm của nhân loại thật là phức tạp như thế yếu ớt như thế sao? Thù hận lớn hơn nữa, cũng sẽ luân hãm vào trong ánh mắt dịu dàng của hắn......
Ta yêu hắn.
Đoạn thời gian ta mang thai kia, là đoạn thời gian ta hạnh phúc nhất cuộc đời này. Tiêu Bình hoàn toàn không đi hậu cung, một mình tới Lãnh Tuyền điện, cùng ta cùng nhau mong mỏi hài nhi xuất hiện. Mặc dù ta không giỏi nữ hồng, nhưng vẫn làm vài món tiểu y phục khó coi, vì hài tử chưa có ra đời mà chuẩn bị.
Lạc Tang tới tìm ta... ta lại tàn nhẫn nói cho hắn biết ta yêu người khác, cũng làm cho hắn chán nản rời đi. Ta biết rõ người cả đời ta đây thật xin lỗi nhiều nhất là hắn, nhưng ta chỉ muốn vì mình mà sống.
Người chết cũng đã chết, mọi người cũng là hi vọng ta hạnh phúc thôi...... Hài tử của ta giữ lại dòng máu của Khuyển Nhung, hắn có thể thừa kế Đại Chu Đế Quốc, cũng coi là vinh dự của Khuyển Nhung.
Ta biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998730/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.