Edit: kaylee
Tiêu Mặc nói xong, khẽ cúi người chào Hạ Lan Phiêu và Hạc Minh, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót khó hiểu, lại cắn chặt môi không để cho mình khóc ra thành tiếng. Hạc Minh buông tay ra, ý vị sâu xa nói: "Tốt lắm, hắn đi, ngươi muốn khóc thì khóc đi."
"Hạc Minh......"
"Dừng lại! Ta tình nguyện xem dáng vẻ ngươi mắng chửi người, la lối om sòm, cũng không muốn thấy biểu lộ đáng thương như vậy của ngươi. Còn thích hắn mà nói, đuổi theo, nói cho hắn biết ngươi chính là Hạ Lan Phiêu, nói cho hắn biết ngươi một mực không có quên hắn là tốt rồi. Hắn còn chưa đi xa, mau đi đi."
"Ta không đi."
"Ngươi sẽ hối hận......" Hạc Minh khe khẽ thở dài.
"Ta và hắn...... Đã sớm kết thúc. Hạc Minh, ta tránh hắn năm năm, nghĩ tới tất cả kết cục, nhưng không nghĩ qua hắn sẽ không nhớ rõ ta, không biết ta...... Lòng của ta rất đau! Nhưng ta không hiểu ta rõ ràng không thương hắn, tại sao còn có thể đau lòng vì hắn? Ta không phải là điên rồi chứ!"
"Ngươi yên tâm, trên đời này tất cả mọi người đều là kẻ điên...... Ha ha......"
Trong rừng trúc, Hạ Lan Phiêu vùi đầu ở trước ngực Hạc Minh, không tiếng động khóc thút thít, mà tay của Hạc Minh ở phía trên Hạ Lan Phiêu cứng thật lâu, rốt cuộc êm ái rơi vào tóc nàng. Hắn cúi đầu, dùng cái trán chống đỡ cái trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998603/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.