"Nói cho ta biết tên của ngươi."
"Buông tay...... Buông tay! Nếu không ta kêu lên vô lễ!"
"Ha ha......"
Đối mặt với sự uy hiếp của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc không sao cả cười, mà cái mặt nạ kia đã bị hắn đạp nát, trên mặt đất phát ra tiếng vang thê lương. Hắn trầm tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, nắm thật chặt cổ tay của nàng, mỉm cười nói với nàng: "Chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi là Hạ Lan Phiêu, ta sẽ đem tất cả thứ ngươi muốn đều cho ngươi —— Ngọc Minh Trai, liên minh cùng Tề quốc, tất cả tâm nguyện của ngươi đều sẽ đạt thành."
"Ta không phải!"
"Thật không thừa nhận sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn tâm huyết của ngươi, muốn cho ta và Đông Câu liên minh diệt Tề quốc? Hay là nói ngươi cảm thấy ta chỉ là đang đe dọa?"
"Ta không phải, ta không phải! Ngươi buông tay!"
Hạ Lan Phiêu liều mạng giãy giụa, cổ tay cũng bị Tiêu Mặc nắm vừa đỏ vừa sưng. Nàng hít sâu một hơi, theo bản năng cắn tay của Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc chính là không nhúc nhích để nàng cắn.
Nàng hạ miệng vừa nhanh vừa mạnh, máu tươi từ tay của Tiêu Mặc theo khóe miệng của nàng chảy xuôi, mà nàng giống như phát tiết toàn bộ lửa giận và oán khí ra ngoài ở trong nháy mắt này. Khi nàng rốt cuộc mệt mỏi nhả ra thì Tiêu Mặc không có nhìn vết thương trên tay, chỉ là nhàn nhạt hỏi: "Náo đủ rồi?"
"Không có! Ngươi là Hoàng đế thì ngon sao? Ta cũng là Vương Hậu, ta không thể kém hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998606/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.