Hạ Lan Phiêu thở hổn hển nhìn Hạc Minh, rất muốn cau mày, nhưng trên mặt cuối cùng lộ ra vẫn là nụ cười động lòng người..... Hạc Minh ôm nàng, đầu tiên là hơi cười cười, nụ cười càng lúc càng lớn, sau đó hai người đột nhiên ở trong màn đêm yên tĩnh phá lên cười ha ha.
Tiếng cười của bọn họ chính là to rõ, liều lĩnh như vậy, cười đến mức lệ trên khóe mắt như sắp trào ra. Hạ Lan Phiêu phát hiện, ánh mắt của Hạc Minh sáng trong suốt, giống như bầu trời lóe lên đầy sao.
"Hạ Lan......"
Hạc Minh mỉm cười nhìn nàng, đôi môi khẽ nhếch, hấp dẫn mê người nói không lên lời. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn đôi môi tuyệt đẹp của hắn, đột nhiên phát hiện Hạc Minh thật là một người đẹp đặc biệt. Bọn họ quen biết đã sáu năm, mà ở bên trong sáu năm này, Hạc Minh một mực yên lặng bảo vệ nàng......
Sáu năm rồi, sáu năm nữa à......
Nếu như mà ban đầu người ta yêu là hắn, hiện tại không biết là cảnh tượng gì? Là cùng hắn cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc ở Tề quốc, hay là bị sự đa tình của hắn gây thương tích, chỉ có thù hận thấu xương?
Cuộc sống thật là tràn đầy bất ngờ nha......
"Hạc Minh, cám ơn ngươi." Hạ Lan Phiêu đột nhiên dịu dàng nói với Hạc Minh.
"Cám ơn ta cái gì? Cám ơn ta dẫn ngươi ra ngoài giải sầu?"
"Cám ơn ngươi bất luận xảy ra chuyện gì, đều ở bên người ta...... Thật cám ơn ngươi."
"Tiểu Hạ Lan đang suy nghĩ gì đấy?" Hạc Minh vỗ vỗ đầu của Hạ Lan Phiêu: "Ngươi nhưng là rất ít ‘ dịu dàng ’ với ta như vậy. A ha ha ha."
"Người luôn là sẽ lớn lên, cũng gần như là biết phân rõ ràng thị phi... Ta...... Không thương hắn. Chỉ cần lấy lại Ngọc Minh Trai, ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Ta sớm nên bắt đầu cuộc sống mới thuộc về mình rồi. Ta sẽ không mang mặt nạ trốn tránh những người đã sớm không quan tâm ta kia nữa, cũng sẽ không vì những người đó mà tinh thần chán nản."
"Chỉ hy vọng như thế." Hạc Minh cười nhạt.
"Ngươi không tin tưởng ta sao?"
Mắt thấy Hạc Minh mặt khinh thường, Hạ Lan Phiêu một tay nhấc lên cổ áo của Hạc Minh, khí thế hung hăng uy hiếp hắn. Ở dưới lực lôi kéo lớn của nàng, xương quai xanh mảnh khảnh và ngực Hạc Minh nhất thời bại lộ ở trong không khí, nàng sợ hãi vội vàng buông tay. Hạc Minh không thèm để ý chút nào mình đang trần trụi thân thể, cười xấu xa với nàng: "Thì ra là Tiểu Hạ Lan gấp như vậy muốn ‘ bắt đầu cuộc sống mới ’, gấp như vậy khó dằn nổi rồi......"
"Phi phi phi! Ngươi thật nhàm chán!"
"Ha ha......"
Hạ Lan Phiêu mặt đỏ lên, quay đầu bước đi, mà Hạc Minh đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt của hắn quét về một vùng tăm tối cách đó không xa, đột nhiên cười nói với mảnh hắc ám này: "Như ngươi thấy, nàng đã không thương ngươi. Cho nên, xin rời đi thôi. Tề quốc không hoan nghênh ngươi."
Nhưng mà, nghênh đón hắn chỉ có yên tĩnh sâu nhất mà thôi.
————— tuyến phân cách —————
Chuyện đã xảy ra ở Lung Nguyệt tiết giống như mây khói thoáng qua, không mang đến chút gợn sóng nào cho cuộc sống của Hạ Lan Phiêu. Tiêu Mặc xuất hiện cũng giống như là làn sóng lăn tăn trên mặt nước, dễ dàng liền tiêu tán, không lưu lại một chút dấu vết, Hạ Lan Phiêu thậm chí cũng không biết hắn có hay không đã rời đi.
Nếu hắn rời đi, vậy hắn và Tề quốc liên minh, rồi Ngọc Minh Trai làm thế nào? Thật là một nam nhân không chịu trách nhiệm.
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc nàng suy tính chuyện này, bởi vì Tề quốc nghênh đón một cuộc nguy cơ.
Không biết rốt cuộc giữa Lãnh Phi Tuyệt và Hoa Mộ Dung xảy ra chuyện gì, nhưng mà sau khi hắn về nước không lâu liền tuyên bố tiến công Tề quốc, nhiều lần xâm phạm biên cảnh, Mộ Dung là vội vàng bể đầu sứt trán.
Hạ Lan Phiêu trơ mắt nhìn nàng từ từ thon gầy, mặt nhọn làm lòng người đau, nhưng rốt cuộc vẫn là không cách nào giúp đỡ. Nàng có thể làm, chỉ là giao phần lớn lợi nhuận của Ngọc Minh Trai vào trong tay Mộ Dung, làm hậu viên (quân tiếp viện) có lực nhất của nàng. Nhưng nàng cũng không nghĩ tới chính là, ở lúc thế cục khẩn trương như thế, thậm chí có người hoài nghi thân phận của Mộ Dung, dao động căn cơ của Tề quốc.
Trên điện Kim Loan.
Hoa Mộ Dung đang cùng các vị đại thần thương lượng chuyện khai chiến với Đông Câu quốc, cau mày, có vẻ hết sức mệt mỏi. Trong quan viên có chủ chiến, có chủ hòa, tranh luận không ngừng, càng ngày càng nghiêm trọng. Hoa Mộ Dung đỡ cái trán, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn những quan viên mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được kia, nhàn nhạt nhìn Hạc Minh: "Ý kiến của Quốc Sư đại nhân là?"
"Ta chủ hòa." Hạc Minh nhẹ lay động quạt xếp.
"Hả? Tại sao Quốc Sư đại nhân chủ hòa?" Hoa Mộ Dung không ngờ hỏi.
"Đông Câu quốc có dã tâm, đã sớm vì cuộc chiến tranh này chuẩn bị không ít nhân mã, mà nước ta vẫn để cho dân ta nghỉ ngơi lấy lại sức, đang nỗ lực canh tác nông nghiệp, chiêu binh mãi mã lại bắt đầu tiến hành, nếu vào lúc này cùng bọn họ liều mạng thì thiệt thòi lớn ~~~ nhưng mà, sang năm lại không giống. Hiện tại, các nơi tuyển chọn binh mã của ta đang trong huấn luyện, ta có tự tin sang năm Tề quốc sẽ có một đội quân dũng mãnh, đủ để bảo vệ quốc gia. Chúng ta thiếu, chỉ là thời gian mà thôi."
"Nói có lý." Hoa Mộ Dung gật đầu: "Nhưng mà, ta rất muốn tùy hứng một lần, rất muốn cùng quốc quân đó phân cao thấp......"
"Ha ha." Trong đám người đột nhiên có người cười lạnh: "Quốc Sư đại nhân đối với mình thật đúng là tự tin! Rõ ràng là không dám ứng chiến, lại nói cái gì ‘ tạm không tiến công ’, chẳng lẽ ngươi thật nghĩ đám ô hợp mình huấn luyện ra chính là có thể đánh bại những thứ mọi rợ kia rồi hả? Bàn về đánh giặc, ai có thể so sánh được với lão phu? Đều là một đám đồ vô dụng!"
Người cuồng vọng mà càn rỡ như vậy chính là Vương thúc của Hoa Mộ Dung, người thừa kế ngôi vua thứ hai —— Hoa Mộc Vân. Người này là Vương đệ của tiên vương, là ấu tử (đứa con nhỏ tuổi) của tổ phụ (ông nội) Hoa Mộ Dung, rất được sủng ái. Trong tay của hắn có người hầu cận mà tổ phụ Hoa Mộ Dung ban cho hắn, nắm giữ một phần tư binh mã của Tề quốc, mà hắn cũng cậy vào chính mình được sủng ái, đối với vương vị mơ ước đã lâu.
Nhưng mà, hắn xuất thân thấp hèn, thừa kế ngôi vua rốt cuộc vẫn là đích tử của Vương, cha của Hoa Mộ Dung. Hoa Mộc Vân đối với ca ca của mình rất chán ghét, vô cùng bất mãn, khắp nơi làm khó hắn, mà Tề vương lại nể tình hắn là ấu đệ của mình, đối với hắn âm thầm đề phòng, lại rốt cuộc không nỡ xuống tay. Nhưng hắn sẽ không nghĩ tới, chính là lòng nhân ái ban đầu của hắn mang đến cho Hoa Mộ Dung bao nhiêu phiền toái.
"Hả? Chẳng lẽ Vân Vương có ý kiến với đề nghị của ta?" Trên điện Kim Loan, Hạc Minh sắc bén nhìn Hoa Mộc Vân.
"Ngươi chỉ là nam sủng mà thôi, lại dám như vậy nói chuyện với Bổn Vương? Mau cút trở về địa phương ngươi nên ở lại đi!" Hoa Mộc Vân cười lạnh, ánh mắt vô cùng khinh thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]