Edit: kaylee
"Nàng trở lại chính là vì nói cái này?" Khuôn mặt của Hạc Minh lập tức biến sắc, đột nhiên lạnh nhạt đẩy nàng ra: "Tiểu Hạ Lan, có phải nàng đánh giá cao giá trị tồn tại của nàng hay không? Hay là nói, nàng là đang thương hại ta sao?"
"Ta......"
"Làm tốt bổn phận của mình, không nên suy nghĩ lung tung. Ngủ đi, ‘Hoàng Hậu nương nương’ tôn quý."
Hạc Minh nói xong, không tiếp tục nhìn Hạ Lan Phiêu một cái nào nữa, một thân một mình đi ra, mà Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy cả người mềm yếu, vô lực mà co quắp ngã trên mặt đất.
Nàng khóc, trong đêm đen tuôn rơi rơi xuống, nhưng nàng phải làm như vậy.
Hạc Minh, thật xin lỗi.
Không, có lẽ ta nói "Thật xin lỗi" cũng chỉ là ta tự mình đa tình —— ngươi chưa từng nói yêu thích ta, tất cả có thể cũng chỉ là ảo giác của ta mà thôi, ha ha......
Mà rốt cuộc ta cũng không thể trở thành gánh nặng của ngươi.
Ngươi chán ghét ta, căm hận ta, cũng tốt hơn lúc ngươi đánh giặc lại phải phân tâm chăm sóc ta.
Nói như vậy, ngươi mới có thể mọi việc lấy đại cục làm trọng, lấy ngươi làm đầu, sẽ không nghĩ tới sự ích kỷ lại bốc đồng của ta mà thôi.
Ta không muốn ngươi chết, cho nên, chỉ có thể như vậy......
——— tuyến phân cách ~ tuyến phân cách ———
Hạc Minh đi.
Hạ Lan Phiêu cả đêm không ngủ.
Ngày đó lúc trời còn chưa sáng, nàng ngồi vững trong cung, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998497/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.