Hoàng hậu lôi kéo Phượng trữ lan ở phía sau viện hàn huyên thật lâu, Long y hoàng không thể làm gì khác ngoài việc đứng tại chỗ chờ.Bọn họ nói chuyện phiếm nhưng mà động tĩnh rất lớn, thường xuyên cóâm thanh kỳ quái truyền tới, nhưng đều là tiếng rống giận của hoànghậu.Nhưng chỉ là tiếng của hoàng hậu, Phượng trữ lan hoàn toàn là không có thanh âm gì, tựa hồ là đang nghiêm túc thỏa hiệp.Trung gian có một đoạn hai người nói gì đó thì thầm, nói cái gì Long y hoàng không có nghe thấy, nhưng tựa hồ là chuyện rất quan trọng, bởivì Phượng trữ lan không còn phản bác lợi hại được như trước.Một lát sau, hoàng hậu mới từ từ trở về, chính là Phượng trữ lan cũng không thấy bóng dáng, có thể là về phòng trước .“Đứa nhỏ này nhất định cố chấp, bất quá là không có vấn đề gì, tanghĩ, khả năng sau này cũng không có vấn đề gì lớn lắm, sau này hắn nếulà còn có chỗ nào không đúng, Y hoàng, hy vọng ngươi có thể thông cảmnhiều hơn.” Hoàng hậu mỉm cười hòa ái, nghiễm nhiên mang bộ dáng một bộtrưởng bối , Long y hoàng hoàn toàn không thể bỏ qua chuyện nàng mới vừa rồi ở phía sau viện rống giận.“Là, mẫu hậu.” Long y hoàng nhỏ giọng trả lời.Bắt đầu, nàng cũng không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hoàng hậu, chính là rất nhanh, nàng liền hiểu .Hoàng hậu ở lại thêm một lúc, bàn giao môt số truyện sau đó rờiđi,Long y hoàng muốn đi cùng nàng,đến lúc nàng đi Oanh nhi cũng vừa kịp trở về.Oanh nhi hình như đã khóc, ánh mắt hơi hồng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383249/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.