“Nếu tất cả mọi người quyết định không đi, như vậy trước buổi tối, trong Dược Nô cung này đã có đến 16 cái đầu người để nhắm với rượu rồi? Ta mặc kệ các ngươi đi trộm, hay là chém giết, nói tóm lại, không thể để cho người khác biết là bổn cung sai bảo các ngươi làm những chuyện như vậy! Thế nào? Nếu thành công thì khi trở về sẽ có thưởng, còn nếu không thành công thì chỉ có nước bị trục xuất khỏi Dược Nô cung! Rất không kéo, nếu qua hôm nay mà các ngươi không có được giải dược của bổn cung thì liền chỉ có thể thán một tiếng bất đắc dĩ rồi! Lúc đó, bổn cung sẽ thông báo cho người nhà các ngươi đem thi thể của bọn ngươi về! Cũng tốt hơn ở nơi đây không chỗ an thân!” Bên môi ta phiếm nụ cười lạnh, giơ tay chống cằm. Hài lòng chứng kiến mấy người bọn họ run lập cập. A! Đúng là ngoài ý muốn! Mấy ngày nay, thoạt nhìn cứ tưởng là 1 nữ tử ôn nhu ấm thuận, thế mà hôm nay đột nhiên biến hoá nhanh chóng, trở thành 1 nữ ma đầu, cắn ngược lại bọn họ một cái. Thấy đám người bọn họ quỳ bất động trên mặt đất, ta cười nói, “Đứng lên đi! Mau đứng lên. Không đứng dậy thì sao mà làm việc cho ta đây?” Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, mặc dù không thể xác định rằng lời ta nói có phải là sự thật hay không, nhưng, có thể xác định rằng nếu bọn họ không làm được việc mà ta phân phó thì không có chốn dung thân trong Dược Nô cung này rồi! Không thể trở về Dược Nô cung thì chỉ có 1 con đường, đó là sống lê lết bần hèn qua ngày bên trong Trư xá [chuồng heo]! Ngự phòng ngày ngay cung cấp thức ăn cho nhiều người như vậy thì chung quy cũng có vài người đặt chân lưu lại! Mà muốn lưu lại thì chỉ có thể ở trong trư xá. Nói cho cùng thì trư xá cũng chỉ là trư xá mà thôi! Điểm khác biệt so với những chỗ khác là cảnh vật trong trư xá rất đẹp! Hơn nữa, cung nữ lại hầu hạ trong trư xá giống như là hầu hạ chủ tử của mình! Không thể có nửa điểm làm tổn hại! Người ta thường gọi là “thị trư nữ” [người phụ nữ chăn heo]! Một khi đã làm thị trư nữ, số lần được ăn cùng với các cung nữ bình thường sẽ ít hơn thì không nói, mà sẽ chẳng còn có 1 cơ hội nào để xoay chuyển trong hoàng cung này! Nếu hầu hạ bên người chủ tử thì còn có thể nghĩ tới 1 ngày nào đó sẽ được Hoàng thượng nhìn trúng, một khi được nhận ân sủng thì có thể từ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng! Cho dù Hoàng thượng có không nhìn trúng đi nữa, nếu khi chủ tử cao hứng thì sẽ đứng ra làm chủ hôn cho 1 người tương xứng. Ít nhất thì cũng có thể kím được 1 tấm chống! Mà một khi đã làm thị trư nữ thì tất nhiên không thể hi vọng rằng mấy con heo trong chuồng sẽ đứng ra sắp xếp cho mình 1 cuộc hôn nhân tương xứng! Ngươi cũng không trông cậy rằng 1 ngày nào đó, khi cao hứng, Hoàng thượng sẽ đi dạo qua chuồng heo! Cho nên, không một ai muốn đến trư xá này! Vì vậy, trước khi trời tối đen, trong phòng ta đã được xếp sẵn 16 vò rượu mạnh! Nguyên lai, mọi người không phải không làm, chỉ là không muốn làm mà thôi! Một khi đã thật sự muốn làm thì cái gì cũng làm được! Ta buồn cười, mở ra rồi đậy từng vò rượu lại.”Không tồi! không tồi! Có người phát hiện không?” Ta cười hỏi. Mấy người bọn hắn cúi đầu đáp lời nói, “Nương nương, chỉ là vài vò rượu mà thôi. Chúng ta đem đi, bọn họ cũng không nói gì.” Trong hoàng cung đâu có thiếu vài vò rượu như thế này “Buổi tối hôm nay, bổn cung đã quên mất là mình sẽ đi đâu! Các ngươi người nào có thể nhắc nhở bổn cung một chút?” Ta vô lực tựa vào ghế Bọn họ cả kinh, lo lắng về ngụ ý của trong lời nói này, một hồi lâu sau Tiểu Đào tử mới cất giọng nói, “Nương nương, hôm nay, ngài muốn đến Xuất Vân để dự tiệc! Nếu nhiên nương nương còn không trang điểm, mặc trang phục thì e là không kịp!” Ta cười liếc hắn một cái, hắn cũng thông minh, có thể nói ra nhanh như vậy, cho thấy hắn là người hành xử quyết đoán, muốn nói gì là liền nói, nếu biết lợi dụng tốt thì hắn sẽ rất được được! Muốn gây sóng gió ở hậu cung, nếu chỉ dựa vào 1 mình ta thì không được! Ta mỉm cười gật đầu, “Nói không sai, nhưng mấy người các ngươi bê nhiều vò rượu đi vào Dược Nô cung như vậy thì có bị người khác chú ý không?” Hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Cho nên, 16 người chúng ta nên chia làm bốn tổ, bốn người bê rượu, 4 người rót rượu, bốn người đi cất rượu còn 4 người đi mua rượu! Cứ như vậy thì số lượng rượu sẽ không còn nhiều như vậy. Vì thế nên không bị người khác chú ý”! Ta cười một hồi lâu, thật sự là một ý kiến hay! “Là ai phân phó các ngươi làm như vậy?” Tiểu Thanh nói, “bẩm nương nương! Là Tiểu Đào tử!” “Ha! Như vậy cũng được! Tiểu Đào tử, từ nay giao cho ngươi làm tổng quản nơi này. Quản lý tất cả mọi người trong Dược Nô cung, bổng lộc gấp bội!” Ta cười nói. Nhân tài như thế mà không dùng thì thật đáng tiếc! Mặc dù trong tâm của hắn không hề cảm thấy phục nhưng lại có thể quản lý tính mạng của nhiều người như vậy thì hắn chẳng có lý do gì mà chối từ! Tiểu Đào tử cúi đầu, nói nhanh, “Tạ ơn nương nương!” “Bây giờ, chỉ còn cần 1 phó tổng quản, cung nữ thì còn cần 2 đại cung nữ, việc này thì còn đành phải xem biểu hiện của các ngươi đêm nay rồi” Ta lạnh lùng nói. Bọn họ cả kinh, cúi đầu, cùng kêu lên, “Vâng! Nương nương!” Ta đứng lên khỏi ghế, “Bây giờ, Tiểu Thanh! Lại đây giúp ta trang điểm! Cho dù dung mạo này có bị phá huỷ thì cũng muốn xuất hiện trước mặt người khác với bộ dáng xinh đẹp!” Bọn họ ứng tiếng rồi tự động lui ra. Tiểu Thanh rất khéo tay, rất nhanh liền đã làm xong tóc cho ta. Ta đột nhiên đổi ý, bảo nàng ngừng tay, rồi xoả tóc ra. “Nương nương muốn xoả tóc đi dự tiệc sao?” Tiểu Thanh nhẹ giọng nói. Ta cười, “Ta đâu có nói là muốn xoả tóc! Đi! Tìm 1 sợi dây buộc tóc, buộc gọn tóc ta lên trên đầu là được!” Nàng đáp ứng rồi rời đi. Tối nay, ta chọn y phục màu đỏ tươi, màu đỏ tươi sáng tôn lên nước da trắng ngần của ta. Hồng sa (*) che mặt, trên đầu không cài 1 món trang sức! Trong hậu cung này, chỉ có 1 mình ta là thể mặc y phục đỏ tươi mà không bị Đương Vấn Thiên trị tội! Còn có thể muốn đem ta hạ tẫn [ta ko hiểu từ này T.T]! Bởi vì. Chỉ có 1 mình ta là biết chuyện lão hoàng đế giả chết! Tất cả vàng bạc trang sức cũng không nổi bật bằng 1 kiện y phục đỏ tươi! Thoa son. Đầu ngón tay nhiễm màu sáng của nước phượng tiên [cũng ko biết là nước gì T.T] Cười 1 tiếng, sau đó đứng dậy. Lúc này, Tiểu Thanh đã đem sợi dây buộc tóc màu vàng tới, hai tay dâng lên, thấy ta một thân hồng y, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. “Có cái gì thì cứ nói!” Ta cười nói. Nàng cả kinh, cúi đầu nói, “Nương nương mặc như vậy là phạm vào điều tối kỵ của hoàng cung! Xin nương nương đổi y phục khác!” Ta cười, “Phải không? Nhưng ta lại cứ muốn mặc như vậy!” Tốt lắm, lòng của nàng đã hướng về ta rồi! Đủ tư cách! Nàng quỳ xuống đất không đứng dậy nổi, “Nương nương! Hay là Tiểu Thanh nói 1 câu, không nên mặc hồng y!” Ta cười nhìn nàng, “Tiểu Thanh không biết sao? Hoàng thượng rất thích bổn cung mặc hồng y! Ngươi nhìn số quần áo được Hoàng thượng ban thưởng là liến biết rồi! Bổn cung không có việc gì! Hôm nay mặc bộ hồng y này, cũng để cho các nương nương khác nhìn ngắm 1 cung! Chỉ có vốn cung là có thể mặc y phục đỏ tươi như thế này! Các nàng, không được!” Dứt lời, liền khoác thêm bên ngoài chiếc áo choàng màu đỏ, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Ta vốn là loại người kiêu ngạo cuồng vọng, bảo ta suốt ngày ru rú trong nhà chính là làm khó ta! Mặc đồ đỏ thì làm sao? Diệp Dược Nô ta trước giờ, lúc nào mà chẳng mặc hồng y! Ta chẳng quan tâm cái gì gọi là chính phi với chả không chính phi, ta chẳng quan tâm đến cái gì gọi là hoàng hậu với chả không hoàng hậu! Trời cao muốn ta họa thủy thì tại sao ta lại phụ ý tốt của trời cao? Đường Vấn Thiên nếu có muốn mượn cơ hội này để kéo ta xuống thì cũng phải lộ diện mới làm được! Là ta muốn để cho bọn họ đi tố cáo ta với Thái hậu. Nhân cơ hội này, xem xét xem trong hậu cung này người nào là kẻ mà ta sẽ đối phó, còn người nào là kẻ an phận thủ thường! Bây giờ chỉ là làm cho các nàng lộ đuôi cáo ra thôi! Ta đi ra khỏi cửa phòng. Bọn họ thấy ta một thân hồng y, liền há to miệng. Đám người kia đã quên mất phản ứng! Ta cười nói, “Như thế nào? Chỉ là mặc một hồng y mà thôi! Có chuyện gì sao?” Tiểu lục nói, “Nương nương! Trong cung này, chỉ có 2 người là Hoàng hậu và Thái hậu với được mặc đồ đỏ! Hơn nữa, bây giờ quốc tang vừa mới qua đi! Xin nương nương suy tính cẩn thận!” Nàng vừa dứt lời, những người khác cũng liền quỳ xuống thỉnh cầu. Ta cười, hồng y phiên nhiên, nói nhỏ, “Vậy ngươi các ngươi nhìn xem một chút, bổn cung mặc như vậy có đẹp không?” Bọn họ nhanh chóng ngẩng đầu, một hồi lâu mới nói, “Rất đẹp! Có thể mặc hồng y đẹp như vậy, trên đời này, sợ là chỉ có một mình nương nương!” Không phải! Còn có người khác! Bởi vì chịu ảnh hưởng từ ta, các muội muội của cũng rất thích mặc đồ đỏ. Màu đỏ tươi sáng! Màu đỏ là đại diện cho Phượng Hoàng cốc của Diệp gia! Xoay người, quay đầu lại, “Đẹp thì tốt! Tối nay, bổn cung sẽ phá vỡ các quy tắc trong cung! Bổn cung cam đoan, sau này nếu trong hậu cung có biến cố gì, chỉ cần các ngươi đi theo ta thì ta bảo trụ các ngươi! Bất quá, tối nay, việc các ngươi nên làm không phải là khuyên bảo ta đừng mặc hồng y! Mà là…..” Đôi mắt ta chứa ý cười. Bọn họ không lên tiếng, cúi đầu nghe. “Các ngươi ở chỗ này nhìn ngự hoa viên! Chờ khi Hoàng thượng đến Xuất Vân điện rồi thì liền lấy toàn bộ rượu ra, đốt sạch ngự hoa viên và Bát Giác đình cho ta! Nhớ kỹ, phải làm cho sạch sẽ!” Chú thích: (*) hồng sa: sa màn màu đỏ Spoil: tựa đề chap sau: Tên hoàng đế này yêu ta ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]