Đi tới phòng nhỏ của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, hai tay nâng cằm nhìn ra phía ngoài.
“Khi còn bé em cũng chỉ biết ngồi ở chỗ này nhìn ra phía ngoài, hi vọng cómột ngày mẹ sẽ xuất hiện, sau đó mang em đi, rời khỏi nơi này! Nhưng mà, em chờ một năm rồi lại một năm, mẹ vẫn không có xuất hiện, em luôn luôn đau khổ, cho đến đến khi có sự xuất hiện của anh, để cho em rời khỏinơi này, rời đi cái nhà này, không nghĩ tới lúc này em lại trở về nơinày, lúc này tâm tình hoàn toàn khác nhau, em không có cô đơn ở đây,không có tịch mịch ở đây, bởi vì em có anh, có bọn nhỏ, em rất hạnhphúc. Tiếc nuối duy nhất mẹ em vẫn không có xuất hiện!
Cómột số việc, em luôn luôn hoài nghi, có thể mẹ cũng giống như em haykhông, bởi vì kiếm sống trải qua chuyện gì? Bên cạnh bà có người đàn ông che chờ cho bà như vậy hay không...
Biết anh, là chuyện đời này em hạnh phúc nhất.
Mà mẹ của em, bà có người đàn ông mình yêu không? Còn ba... Ông ấy khôngxứng... Lấy được tình yêu của mẹ! Khi còn bé em hận ông, hận ông vứt bỏ mẹ, hận ông có dì Mai!
Nhưng mà, hiện tại ông hối hận, emtin tưởng trời cao có đức, nếu ông đã biết sai lầm rồi, sao emkhôngtha thứ cho ông ấy, cho nên em đã trở về. Ba cũng chưa bao giờ nói đểcho em về nhà, em biết ở trong lòng ông nghĩ, mong đợi em trở lại.
Nhưng mà, ông lo lắng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/555445/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.