Y tá Tiếu thực sự nhìn không được. - Bác sĩ Tiền.
- Chuyện gì? Bác sĩ Tiền không quay đầu, đôi mắt đầy khát vọng một mực nhìn người thiếu niên.
- Đã đến giờ tiêm thuốc cho Lâm Dật Phi. Nếu không tiêm, người nhà bệnhnhân sẽ cho rằng bệnh viện thiếu trách nhiệm. Dù sao cậu ta vừa mới uống thuốc, cần phải nghỉ ngơi. Nếu hai người muốn luận bàn, thì để ngày mai cũng được.
Y tá Tiếu vẫn không dám tin bác sĩ Tiền thực sự muốn bái thiếu niên nàylàm thầy. Không biết có bao nhiêu thạc sĩ, tiến sĩ muốn bái ông ta làmthầy, đều bị ông ta từ chối.
Yêu cầu thu đồ đệ của bác sĩ Tiền rất đơn giản, đưa một ca bệnh, kê đơnchữa khỏi là được. Tuy nhiên các thạc sĩ, tiến sĩ ngày nay chỉ biết lýluận suông, chứ khi bắt tay vào làm thì quá kém. Nhiều năm như vậy, bácsĩ Tiền mới thu được có ba đồ đệ. Nhưng y tá Tiếu nằm mơ cũng không ngờ, một người nổi tiếng như bác sĩ Tiền còn muốn bái sư?
- Đúng, cô nói đúng. Bác sĩ Tiền hưng phấn, nói năng lộn xộn. - Lâm lãosư nên nghỉ ngơi thật tốt. Đệ tử không thể để cho lão sư quá vất vả. Lâm lão sư, cậu nghỉ ngơi trước đi. Tôi, tôi nên làm gì nhỉ?
Hiện tại trong đầu ông ta chỉ có Đồng Quân Thải Dược Lục, đã quên cả việc mình cần làm.
Ông ta vốn là lão sư, thật lâu rồi chưa làm đệ tử, nhưng một tiếng lão sư không hề có cảm giác mất tự nhiên gì cả.
Tiêu Biệt Ly lại có chút cảm khái. Chỉ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/178440/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.