Nghe thấy tiếng động, Hà Tú Lan quay đầu lại, vẻ mặt đầy u buồn. Y táTiếu thấy vậy, khẽ giật mình hỏi: - Cô Lan, có chuyện gì vậy?
Hà Tú Lan lắc đầu, cười nói: - Không có gì. Thực ra trong lòng bà ta rất lo lắng. Vừa nãy nói chuyện với con trai, nhưng nó chẳng nhớ ra cái gìcả. Mà ánh mắt của nó nhìn mình rất kỳ quái. Điều này làm cho một ngườimẹ như bà ta sao có thể không lo lắng. Chỉ là con trai không còn kiênquyết phủ nhận nó là Lâm Dật Phi, xem như là có tiến triển.
- Cô Lan, hôm nay cô không phải đi làm à? Y tá Tiếu hỏi, lại nhìn chaitruyền dịch. Chỉ còn một nửa. Đoán chừng một tiếng nữa mới hết.
- Tí nữa cô mới đi. Hà Tú Lan hơi bất đắc dĩ: - Gần đây có một côngtrình sắp phải đấu thầu, nên khá bận rộn. Chồng cô vừa mới quay về côngtrường. Cháu chăm sóc Tiểu Phi hộ cô nhé. Tiểu Phi đã ăn được chưa? Xemra cô phải nghỉ thêm một ngày rồi.
- Cô Lan, cô cứ yên tâm đi làm đi. Y tá Tiếu mỉm cười ngọt ngào: - Đâylà phòng chăm sóc đặc biệt, hết thảy có chúng cháu chiếu cố. Cô yên tâm, Dật Phi sẽ không bị bỏ đói.
Hà Tú Lan nhìn con trai:
- Chỉ là Tiểu Phi thích ăn thức ăn do cô làm. Cô muốn về nhà nấu mấy món rồi mang tới đây.
- Cô Lan, cậu ấy bị thương ở lá lách. Dù đã khôi phục rất nhanh, nhưngtrước mắt vẫn chỉ có thể ăn những thức ăn lỏng mà thôi. Hơn nữa khôngthể có dầu mỡ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/178441/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.