- Đúng rồi.
Hai mắt bác sĩ Tiền đột nhiên toả sáng, tuy rằng không phải là mắt sáng như đuốc, nhưng cũng sáng như mắt sói:
- Cái gì mà Đồng Quân hái thuốc mà cậu vừa nói? Cậu thấy qua chưa?
Bác sĩ Tiền là thầy thuốc nhiều năm, cũng có kho tàng, bí mật khôngtruyền ra ngoài của riêng mình, rất nhiều thứ cũng là ghi chép bút ký,sưu tầm chỉnh lý, lúc này nghe thấy truyền thuyết Đồng Quân hái thuốc,sao có thể không kích động chứ.
Đồng Quân, Hoàng đế lúc bấy giờ, theo ‘Chiết Giang thông chí’ ghi lại,‘Đồng Quân ở dưới cây đồng huyện Đông Sơn, những cành cây khác che lại,che phủ vài mẫu, nhìn từ xa như nhà cửa ruộng đất, người ta hỏi tên củangười này, thì gọi là Đồng, nhân danh là Đồng Quân’. Thành quả thuốcthang của ông được người đời sau tổng hợp thành ‘Đồng Quân thải dượclục’, quyển sách đã trở thành một trong những cuốn sách sớm nhất ghi lại các loại thuốc, chỉ là hiện nay đã thất truyền rồi.
Tiêu Biệt Ly khẽ gật đầu, để chén thuốc xuống:
- Không sai.
- Cậu thật sự thấy qua rồi?
Bác sĩ Tiền dùng ánh mắt khó có thể tin hỏi:
- Nhưng quyển sách này sớm đã thất truyền rồi! Chỉ là những quyển y thứ khác ghi lại có quyển sách này mà thôi!
Tiêu Biệt Ly hiểu được đôi chút, xem ra thời đại này không chỉ có y họcxuống dốc, rất nhiều điển tích cũng đã thất truyền, tuy nhiên ‘Đồng Quân thải dược lục’ này hắn nhìn thấy được từ trong tay của Bất tử thần yBạch bất trị.
Nói là khéo, là vì y đạo của Bạch bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/178439/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.