Một người trong số ba người phất ống tay áo một cái thì tấm lệnh bài bị vỡ ra đã nhẹ nhàng hạ xuống, một người khác thì vươn ra hai ngón tay, nhẹ nhàng và khéo léo kẹp lấy một tấm, người cuối cùng thì cứ để tấm lệnh bài va vào người, một tiếng “bạch” vang lên, giống như va phải một thanh gỗ, khoảnh khắc khi anh ta rời đi thì tấm lệnh bài đã không còn thấy đâu nữa.
Từ đầu đến cuối cả bốn người không nói quá hai chữ “nghe lệnh”, cũng không nói với nhau một câu nào, lần lượt rời khỏi đại sảnh, cũng không nhìn Tây Trạch Minh Huấn trên mặt đất lấy một cái.
Đương nhiên người chết không thể thu hút sự chú ý của họ, hiện giờ thứ có thể thu hút sự chú ý của họ chỉ có tấm lệnh bài trong tay mà thôi.
Người dùng hai ngón tay kẹp tấm lệnh bài ngừng lại trong đại sảnh, nhìn tấm lệnh bài trong tay một cách chăm chú, mặt không chút thay đổi, chỉ động hai ngón tay một chút đã khiến tấm lệnh bài bị vỡ nát thành mấy mảnh, một tờ giấy mỏng như tơ lụa rơi trên tay anh ta. Anh ta chỉ nhìn thoáng qua thì tờ giấy như lụa kia đã lóe lên ánh lửa, trong giây lát hóa thành tro tàn, sau đó anh ta biến mất trong đại sảnh, dường như chưa từng xuất hiện ở đây.
Tây Trạch Minh Huấn đã chết đến không thể sống lại, nếu như lúc này anh ta có thể trợn mắt nhìn một chút thì chắc hẳn sẽ tức giận đến mức sống lại luôn. Từ trước đến nay anh ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578494/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.