Tuy vẻ mặt Trương Tam rất ngạc nhiên nhưng thanh trường đao trên tay cũng không chậm chút nào.
Trường đao lại lóe lên rồi kề vào cổ Đoạn Tuyết Phong. Khoảnh khắc này Trương Tam vô cùng bình tĩnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt kinh hoàng của Đoạn Tuyết Phong một lát rồi rút lại trường đao, trầm giọng nói: – Anh tự tìm đường mưu sinh đi.
Tay trường đao của anh ta có sự tự tin không nói ra được, lúc trước mấy người vây giết Lâm Dật Phi chẳng phải cũng vậy sao?
Đoạn Tuyết Phong ngạc nhiên nhưng cũng biết là không ổn: – Anh Trương Tam, tôi thực sự không biết, nguyên nhân không phải là tôi.
Hình như Trương Tam cười một cái, cứng ngắc: – Chuyện đến giờ này, anh biết hay không, phản bội hay không còn có ý nghĩa gì chứ? Anh đi đi, tôi không giết anh đâu.
Đoạn Tuyết Phong suýt nữa thì rơi nước mắt: – Anh Trương Tam, anh không đi sao?
– Tôi chờ bọn họ. Trong mắt Trương Tam có một tia kỳ lạ: – Anh mau nhân lúc bọn họ chưa đến thì đi đi, sau này anh có thể làm những chuyện mà bản thân muốn, không cần mật báo nữa.
Đoạn Tuyết Phong gật đầu liên tục, quay đầu bước ra cửa. Hiện giờ anh ta cảm thấy mình có chút may mắn, anh ta có vợ có con, đương nhiên sống là quan trọng, Trương Tam là một người hiểu rõ đại nghĩa, biết anh ta không giở trò, cũng coi như người tốt nhưng anh ta không chú ý đến ánh mắt phía sau kia trở nên hơi âm trầm. Anh ta cũng muốn rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578495/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.