– Cháu có mười tầng. Trần Lương Hòa thản nhiên nói.
– Sư thúc nói võ công của cô ấy cao hơn của cháu sao? Phương Vũ Dương cảm thấy dường như đây là chuyện buồn cười nhất trên đời, không ngờ sư thúc lại kể với anh ta một câu chuyện cười vô vị như vậy.
– Đương nhiên võ công cô ấy cao hơn cháu rồi. Trần Lương Hòa nghiêm túc gật đầu: – Mà không chỉ cao hơn một tầng đâu.
Phương Vũ Dương sửng sốt.
Tây Trạch Minh Huấn ít nhiều cũng cảm thấy bực bội.
Anh ta ngồi trong một đại sảnh rộng rãi sáng sủa, thậm chí ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đỉnh núi Phú Sĩ. Ánh mặt trời chiếu vào thật ấm áp, điều này ít nhiều cũng khiến anh ta không được thích ứng cho lắm. Anh ta không thích cái nơi anh ta đang ngồi, nói chính xác hơn thì anh ta không thích ngồi ở chỗ quá sáng sủa, điều đó sẽ khiến anh ta có cảm giác trần trụi.
Từ trước đến nay anh ta không phải là một người nôn nóng, lúc trước khi là thủ hạ của Bách Địa Trung Cương, chính vì anh ta chín chắn điềm đạm, cẩn thận, thận trọng, không dám vượt qua Lôi Trì một bước nên mới được Bách Địa Trung Cương khen ngợi và ủy thác các nhiệm vụ quan trọng cho.
Bách Địa Trung Cương làm người rất ngông cuồng, chín chắn thì chín chắn nhưng quá kiêu ngạo, ngông cuồng, hô mưa gọi gió khiến anh ta quên mất đạo lý mưa gió từ đâu mà đến, vậy nên anh ta mới chết sớm, còn không sống lâu bằng Tây Trạch Minh Huấn.
Tây Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578493/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.